Nhìn linh lực đột ngột lan tỏa ẩn hiện xung quanh viên bi, Quốc Sư hơi bất ngờ.
“Không thể. Chắc cô ta chỉ là truyền nhân.”
Ông ta tự nhủ.
Viên bi trước mặt từ trong lớp băng trắng, tỏa ra ánh vàng chói lóa… khiến ông ta nhắm mắt.
Đến khi mở mắt ra thì đã thấy chính mình đứng bên trong đại mạc này.
Đối diện là Tiểu Tuyết.
Tà áo bay trong gió.
Hai tay cầm cây sáo.
Thổi một khúc hát mê li.
“Tử Khúc Chi Linh.”
Ông ta khẽ thốt.
Cuối cùng thì ông ta cũng đoán ra được khúc nhạc này.
Khúc nhạc kinh thiên.
Khiến người tấu nhạc toàn thân bị công phá bởi vô vàn kình lực.
Nhưng cũng giúp họ gia tăng linh lực lên cực đại.
Mọi thứ xung quanh cả hai như bị bóp nghẹn.
Có chăng khúc nhạc này dùng chính linh hồn để thổi.?
Bầu trời như nứt toát.
Cát bắn đau không tả nổi.
Kết giới này gần như bị nàng ta phá vỡ.
Ông ta lui lại.
Thủ thế.
Dụng pháp tạo ra vô vàn bình phong chung quanh bản thân.
Cố gắng ngăn chặn các đợt cát đang ập tới.
Thời tiết ở kết giới này thực sự khắc nghiệt.
Nơi nàng ta đứng, không hề có bất kì một thứ gì xuất hiện.
Chỉ là một bãi đất trống.
Nàng nhìn hắn.
Môi cứ thổi.
Từng đợt, từng đợt gió cuồn cuộn như sóng lớn.
Ập tới đại Quốc Sư.
Ông ta cố gắng chống đỡ.
Nhưng mỗi lần như thế thì ông ta lại bị xê dịch về phía sau một chút.
Không thể tiến tới.
Gió quá mạnh.
Thậm chí mở mắt còn không lên thì làm sao mà thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739298/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.