Một góc tửu quán.
“Này. Nghe nói lát nữa Nữ Vương tổ chức lễ Tinh Anh đấy.”.
Một người bàn bên cạnh lên tiếng.
“Ôi dào. Lễ liếc gì.”
Một người khác nói.
“Rốt cuộc cũng chỉ là cái cớ mà thôi.”
“Sao sao sao. Cớ gì?”.
Hai người khác xúm lại.
Cuộc trò chuyện này khá gần chỗ Thiên Bảo thế nên cả hai cũng ráng với tai qua nghe ké. Hay gọi là nghe lén.
“Mấy ông không biết gì à?”.
“Biết gì?”.
“Cái chuyện của Tiểu thư Lục Nghi với tên thường dân đó.”
Tiếng xì xào ngày một nhỏ lại.
Phải ráng lắm Thiên Bảo mới nghe được chút chút.
“Thì cái vụ mà Tiểu thư đi tìm bảo vật về đổi tính mạng cho hắn đó. Nghe đâu người trong hoàng cung truyền ra là có thế nào hắn cũng bị đem đi xử mà thôi.”
“Cái… cái… này không nói chơi được đâu.”
Một người nhìn xung quanh.
“Liên quan tới mạng sống đấy. Tai vách mạch rừng. Bỏ mạng như chơi đó.”
“Thật. Tui nghe người thân cận trong đó truyền nhau mà. Nghe đâu là nữ vương sai đại Quốc Sư làm chuyện này đó. Nếu tội là chỉ tội cho Tiểu thư Lục Nghi mà thôi. Cố gắng đi tìm bảo vật để đổi mạng mà vẫn không thể nào cứu được hắn.”.
Họ nhìn xung quanh.
Ráng quan sát xem có ai nghe không.
Rồi tụm đầu lại nói gì đó nữa.
Nghe không rõ.
“Chuyện của vị tiểu thư kia.”
Thiên Bảo trầm ngâm.
“Thật tội.”
Nàng nhìn anh ta.
Lúc trên tàu, nàng đã hứa sẽ giúp.
Mà giờ thì có lẽ khó thực hiện lời hứa ấy.
“Giờ chàng tính sao.?”
Nàng khẽ hỏi.
“Có lẽ chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739287/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.