Đêm khuya tĩnh mịch, một thuyền buôn khá lớn lênh đênh trên biển. Thân tàu có những vết nứt khá lớn, đó là hậu của của một cuộc va chạm vừa xảy ra.
Trên boong tàu, mọi người khắc phục những tổn thất vừa qua.
Vị tiểu thư trên tàu nhìn hai người này và cất tiếng.
“Nhân tiện cho hỏi hai người tên gì vậy. Để chúng tôi tiện hậu tạ.”
“À… tui tên Thiên Bảo. Còn cô ấy… cô ấy tên…”
Anh ta chần chừ.
Tiểu thư kia nhìn anh ta.
Thấy thế nữ nhân kế bên tiếp lời.
“Tuyết Nhi. Thưa tiểu thư.”
Nàng ta nói.
“Đúng đúng. Nàng ấy là Tuyết Nhi.”
Anh ta cười.
Tuyết Nhi nhìn anh ta khiến anh ta lạnh gáy.
“À tiểu thư quý danh là gì để tui, í lộn thuộc hạ tiện xưng hô ạ.”.
Anh ta cuối đầu ra vẻ cung kính.
“Ta tên Lục Nghi.”
Cô ấy trả lời.
“Thôi mời hai người vào trong chúng ta tiếp tục nói chuyện. Ngoài này đêm tối e là bất tiện.”
“À được.”
Anh ta đáp.
Nữ nhân kia nhìn ra lan can.
“Chàng vào đi. Ta ngoài này một chút.”
Nàng ta nói.
Nhận thấy cô ấy đang có tâm sự gì đó. Anh ta gật đầu.
“Nghe nàng.”
Anh ta nói.
Đêm càng khuya, sương càng rơi lạnh, trăng càng mờ.
Thủ thủ tàu sau nhiều giờ liền cuối cùng cũng khắc phục được các chỗ hư hại.
Tàu tiếp tục di chuyển.
Đứng bên lan can tàu.
Tuyết Nhi hướng mắt về nơi xa xăm.
Không biết đã bao lâu nàng mới có được cảm giác này.
Cảm giác tự do.
Nàng suy tư.
Nghĩ mông lung về quá khứ.
Ánh trăng trên cao tỏa xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739282/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.