Kim Ngọc.
Biên giới phía Nam.
Nơi được bao phủ quanh năm bằng thời tiết giá lạnh.
Tuyết rơi không ngừng.
Dưới chân một ngọn núi, ngoài rìa một thung lũng tuyết.
Một quán trọ.
Nơi dừng chân của lữ khách.
Một cặp vợ chồng già đang phục vụ các vị khách ân cần, chu đáo.
Nơi này, là quán trọ duy nhất trong vùng cho mọi người qua đêm.
Thời tiết tại đây khá khắc nghiệt.
Thế nên chẳng ai muốn lang thang ngoài trời vào đêm tối.
Việc có một quán trọ nhỏ để họ nghỉ chân cũng đủ ấm lòng.
Tại đây.
Tồn tại một truyền thuyết.
…
“Có thật thứ vũ khí này có khả năng siêu độ linh hồn.?”
Anh ta nhìn đồng xu trên tay mình.
“Đúng vậy đó chàng.”
Nữ nhân lên tiếng.
Nàng ta thu hồi cây sáo.
Nhẹ nhàng tác động mộng xung lực hóa nó thành một vòng đeo tay tuyệt đẹp.
“Vậy… giờ ta nên làm gì.?”
Anh ta lúng túng.
Nữ nhân kia thấy thế, tiến lại sát anh ta.
Mọi người chăm chú theo dõi. Tên thuyền trưởng thì đã bị cấm chú nên không thể làm gì được.
“Nàng định làm gì?”.
Anh ta hơi bất ngờ khi nàng tiến tới gần như vậy.
Nàng ta cười. Nhẹ nhàng đưa ngón tay trỏ chỉ lên trán anh ta.
Một ngọn gió nhẹ từ đâu lan tỏa. Xương sống anh ta như bị điện giật.
Thoáng run lên.
Đột ngột, một vài kiến thức từ đâu xuất hiện trong tâm trí.
Anh ta nhắm mắt.
Làn hương từ người nàng ta tỏa ra ngào ngạt, ngây ngất lòng người.
Trong vài khắc, nàng ta thu tay lại.
“Ta biết rồi.”.
Anh ta nói.
Nàng ta gật đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739281/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.