Tháng tám năm 464 sau thế chiến.
Một tia sáng trắng bất chợt xuất hiện trên bầu trời vào đêm trăng non. Sự kiện lạ này khiến cho mọi ánh mắt kinh ngạc đều đổ dồn về nơi ấy, nơi tia sáng phát tích.
Tia sáng này rơi thẳng xuống một dòng sông rồi biến mất. Không lâu sau đó, từ xa phía đường chân trời của Cánh Đồng Trung Lập, ba tia sáng nữa xuất hiện.
Những ánh sáng tinh khiết này xé tan bầu trời như những tia sét đỏ rực. Đột ngột như tia sáng đầu tiên, chúng biến mất.
Liền sau đó là cuồng phong bất ngờ từ đâu ập đến. Gió thổi tấp cùng bụi bay mịt mù, tất cả mọi người không thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối, bóng tối tựa như vĩnh hằng.
Sự xuất hiện đột ngột của các luồng sáng quái dị này đã khiến cho các nhà Triết Pháp trong Tòa Bạch Tháp chú ý, một vài người lo lắng, bất an. Ai nấy cũng đều lộ ra vẻ mặt thất thần nhìn về hướng quỷ dị đó.
Đâu đó trong Cổ Thư, vài người từng nghiên cứu có đoạn.
“Vào ngày mà bầu trời biến đổi, người được sinh ra, ứng kiếp mà buông.”
Một câu trích ngắn gọn không bộc lộ rõ ý, như một lời sấm truyền, một lời tiên tri. Nghìn năm chờ đợi khoảng khắc ấy.
Thế nhưng khoảng khắc này không phải là lần đầu tiên xuất hiện.
Không lâu về trước, vào một ngày cuối Thu, một tia sáng huyền bí đã vụt qua nơi trời Đông. Ngày hôm ấy, mọi thứ mới chính thức bắt đầu.
…
Trên con đường rộng lớn đầy đá sỏi, ba người Lan Anh đang di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739250/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.