Mộ Tình hít sâu một hơi, đành thừa nhận: "... Quả thật, là ta đã đánh Phong Tín."
Phong Tín nổi giận quát: "Ta biết ngay mà, chắc chắn là ngươi!"
Mộ Tình hướng sang Tạ Liên, nói tiếp: "Nhưng... là vì lúc đó Tiên Kinh sắp sụp đổ! Tất cả thần quan đều nghĩ cách chạy trốn, chỉ có hắn vẫn ở lại không chịu đi, gọi cũng không thèm nghe. Để hắn ở lại lâu hơn nữa e rằng sẽ bị lửa thiêu chết. Vậy nên ta mới định đánh ngất hắn rồi giao cho ngươi!"
Tạ Liên nói: "Thế nhưng ngươi cũng đâu có giao hắn cho ta. Phong Tín bị mất tích, cuối cùng lại xuất hiện ở chỗ này."
Mộ Tình thở dài: "Bởi vì trên đường trở ra, ta gặp vài chuyện ngoài ý muốn."
"Cái gì ngoài ý muốn?"
Mộ Tình nói: "Là thai linh. Nó đột nhiên đánh lén từ phía sau, cắn loạn cả lên, không cho ta mang theo hắn. Ta còn chưa kịp kéo hắn đi, Tiên Kinh đã biến đổi hình dạng. Vậy nên..."
Vậy nên, Phong Tín vốn đang nằm trên mặt đất, không biết lại bị dời đến chỗ nào rồi.
Nếu như lời hắn nói là thật, vậy chẳng phải Mộ Tình muốn làm chuyện tốt nhưng lại vô tình gài bẫy, đưa Phong Tín chui vào rọ sao?
Tạ Liên thở dài: "Đáng ra ngươi nên nói sớm hơn chứ..."
Phong Tín cũng đồng tình: "Ngươi làm vậy khác gì muốn cho ta chết cháy ở Tiên Kinh? Nghĩ cái quái gì mà lại đánh ta ngất xỉu rồi ném ở đấy?"
Sắc mặt Mộ Tình cứng đờ, quay sang nói tiếp với Tạ Liên: "Thai linh không chịu đi, cứ ngồi xổm trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quan-tu-phuc-quan-troi-ban-phuc/863464/quyen-5-chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.