Ngân điệp thấy động lập tức ẩn vào trong góc khuất. Cốc Tử trợn to mắt, lúng búng đáp: “Con… Con đi đi tiểu một chút!”
Thích Dung bĩu môi: “Trẻ con lắm phân lắm nước tiểu!”
Nói xong liền quay vào nhà không thèm để ý nữa. Cốc Tử mò tới một bên khẽ gọi: “Ca ca rách nát, Ca ca rách nát.”
Tạ Liên ở trên nóc nhà nói: “…Hay đệ kêu ta đạo trưởng đi. Ca ca rách nát danh xưng này, có chút kỳ quái ha ha ha… Cốc Tử. Mấy người mà cha đệ bắt ý, đều rất rất đáng thương, hơn nữa bọn họ đều là thuộc hạ trong nhà ngưới khác, ngộ nhỡ cha đệ bị chủ nhân nhà người ta đánh thì sao? đệ có thể giúp một tay để cho bọn họ chạy không?”
Cốc Tử gật đầu nói: “Ta biết! Là người của thần tiên ca ca cưỡi con trâu to đùng!” Nó gãi đầu một cái phát, nói tiếp, “Ta cũng muốn thả… Nhưng mà, cha ta bị bệnh nặng lắm, cha nói nhất định phải ăn thịt người mới có thể khỏi bệnh, ăn thịt người là chuyện rất bình thường, ta còn nhỏ không hiểu, chờ ta lớn lên sẽ dạy ta ăn. Nhưng là ta cảm thấy ăn cái kia không tốt lắm…”
… Này há chỉ là không tốt lắm!
Tạ Liên thầm nghĩ thật nguy hiểm thật nguy hiểm, đi theo Thích Dung quá lâu, Cốc Tử đã bắt đầu mơ hồ có chút lệch lạc, lại để cho nó thấy cảnh tượng liên tục, nói không chừng liền thành thói quen, tiếp nhận ăn thịt người cũng không có suy nghĩ gì, vội nói: “Vô cùng không tốt! Ăn thịt người sẽ mắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quan-tu-phuc-quan-troi-ban-phuc/863401/quyen-3-chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.