Chương trước
Chương sau
Tạ Liên chỉ cảm thấy dao động kịch liệt từ bốn phương tám hướng truyền đến, một đám khí quỷ dị khó có thể nói tràn ngập khắp nơi.
Tất cả những miếng hoàng phù cư nhiên đều nổ hết! Đầu mấy đám quỷ đang dán hoàng phù đều bị nổ nhưng bông, máu văng đầy ra, ruột gan bị nổ nát bét, khói đen bay tứ tán. Vách núi phía trước là một cảnh quỷ khóc sói gào. Hoa Thành buông tai Tạ Liên ra, thoạt nhìn không có ảnh hưởng gì. Tạ Liên đứng dậy, lòng cảm thấy kinh hãi. Những miếng hoàng phù đó Tạ Liên vừa xem qua, quả thật đều là tấm những hoàng phù xua quỷ bình thường, sao có thể có công hiệu đáng sợ như vậy?
Lúc này, bầu trời bay đầy những miếng hoàng phù cháy đen, Tạ Liên nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, bắt được mới thấy, nhất thời sáng tỏ, nói: "Thật xảo quyệt."
Đây là một góc của miếng hoàng phù, nếu không rách ra thì căn bản không nhìn ra là nó có hai lớp!
Một lớp giấy bao phía trên, hình vẽ như mọi miếng phù chú bình thường khác, mà phía dưới còn có một lớp bùa cực mỏng, tuy rằng trước mắt đã bị cháy đến nhìn không ra hình vẽ gì, nhưng không cần phải nói, nhất định là một loại bùa chú rất mạnh và rất ác độc.
Bụi đất ngập trời nhìn chẳng rõ đâu với đâu, rất nhiều yêu quỷ không ngừng phát ra âm thanh kêu gào thảm thiết, có vẻ như có kẻ đang nhân cơ hội đánh lén. Tạ Liên lập tức nấp thấp xuống, có yêu quỷ hô: "Khoan đã! Còn chưa bắt đầu chém giết, các ngươi chưa gì mà đã động tay động chân rồi sao!"
"Đúng vậy! Không phải nói tất cả mọi người đều là quỷ, đi vào phía trước trong hoà bình, cùng nhau nghĩ cách thông qua ngọn núi này sao?!"
Một thanh âm cười dữ tợn nói: "Các ngươi ngu như vậy, xứng đáng bị rớt ở vòng đầu! Trước nay không ai nói khi nào thì chém giết bắt đầu, dù sao đều là đối thủ, đương nhiên là xử lý càng sớm thì càng tốt! Muốn ra tay chẳng nhẽ phải đánh tiếng trước cho các ngươi sao?"
"Từ từ, từ từ! Ta sẽ không đi nữa! Không vào núi Đồng Lô! Bây giờ ta rời khỏi đây không được sao?!"
"Ngươi cho rằng đây là chỗ nào, muốn đến là đến muốn đi là đi? Không vào núi Đồng Lô? Các ngươi tự mình nhìn xem bây giờ ngươi đang ở chỗ nào!"
Bụi mù thoáng tan đi một chút, đàn quỷ có thể nhìn thấy rõ phía sau, khiếp sợ nói: "A?! Sao lại như thế này?!"
Không riêng gì bọn họ, Tạ Liên cũng thoáng bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.
Khi bọn họ tới, phía trước bị dãy núi cao chót vót chắn lại. Nhưng mà, bây giờ nhìn lại không biết khi nào dãy núi lại cư nhiên biến mất.
Không, không phải biến mất, mà là chuyển qua đằng sau bọn họ.
Thì ra bất tri bất giác, bọn họ đã sớm bước vào bên trong địa giới núi Đồng Lô!
Tạ Liên bỗng nhiên hiểu rõ lúc hắn hỏi Hoa Thành có dấu hiệu nào nhận biết đã vào núi Đồng Lô hay chưa, Hoa Thành nói có, nhưng là không cần tin vào nó. Bởi vì những "dấu hiệu" đó lại xem bọn họ như lũ con nít mà đùa giỡn.
Thình lình, Tạ Liên nghe được một âm thanh sau lưng mình cười lạnh nói: "Ta thật muốn nhìn xem, ngươi đến tột cùng là một con rối, hay còn là thứ gì khác?"
Ma đao đoạt mệnh!
Tạ Liên đột nhiên quay đầu lại, nhưng tà khí tên kia còn chưa bay ra thì liền thấy một ánh hàn quang chợt lóe lên, tên đao ma chưa kịp hét lên một tiếng, liền bị chém đứt ngang!
Tạ Liên nhẹ bước qua xem thì thấy hắn không phải chết giả mà là quả thật bị chém thành hai nửa, lần này đúng là chết không kịp trăn trối. Tạ Liên ngẩng đầu, chỉ thấy kẻ ra tay kia chính là tên khoát áo choàng kỳ quái, hắn chậm rãi tra kiếm vào vỏ, vững chân bước tới
Tạ Liên chỉ cảm thấy thân hình cùng dáng đi này có chút quen thuộc, đứng dậy hỏi: "Các hạ đến tột cùng là ai?"
Người nọ thấp giọng cười, tựa hồ đang muốn trả lời, lại đột nhiên cúi người. Thấy hắn hành động quái dị, tiếng chuông cảnh giác trong lòng Tạ Liên vang lên, nhìn chằm chằm đề phòng hắn đánh lén, lại thấy người nọ chỉ cúi người, hai tay một trái một phải, ôm hai nữ quỷ eo thon lên, nói: "Hai vị cô nương có sao không?"
Tạ Liên: "......"
Hai nữ quỷ dáng người dung mạo đều rất đẹp, bởi vì không dùng kiếm cho nên không bị dán hoàng phù, tránh được một kiếp nạn, nhưng vẫn bị vụ nổ vừa rồi làm cho ngất xỉu. Trước mắt được người kéo vào trong ngực, nhẹ nhàng hỏi thăm, từ từ thức tỉnh mà cảm kích nói: "Ta không có việc gì, cảm......"
Mộ tiếng "Cảm ơn" còn chưa nói xong, hai nữ quỷ vừa nhìn lên khuôn mặt kia liền trở mặt, tát cho một tát rồi đẩy tên áo choàng kia ra, nói: "Cút ngay!" Sau đó liền vội vàng vội bò sang một bên. Người nọ bị hai bàn tay kia tát cho cũng không giận, chỉ là hơi cảm thấy kỳ quái, sờ cằm nhíu mày ngạc nhiên nói: "Không phải chứ? Khuôn mặt này cũng đâu có xấu lắm đâu?"
"......"
Tuy rằng hắn không cởi bỏ lớp ngụy trang, Tạ Liên đã biết hắn là ai, nói: "Bùi tướng quân, sao người cũng tới đây?"
Người kia chuyển ánh mắt sang Tạ Liên, hơi hơi mỉm cười, tay đưa lên mặt lột ra tấm mặt nạ, lộ ra chân dung, đúng là Bùi Minh!
Hắn nói: "Hiển nhiên là đế quân phái ta đến giúp Thái Tử điện hạ một tay."
Tạ Liên nói: "Thật sao? Thật là ngại quá, ngươi cũng thấy rồi đấy, nơi này rất nguy hiểm."
Hoa Thành nói: "Ca ca không cần phải ngại, hắn tất nhiên là muốn lấy lòng Quân Ngô."
Bùi Minh đi đến trước mặt Hoa Thành, ngồi xổm xuống lấy tay đo chiều cao hiện tại của Hoa Thành, cười nói: "Ta không nhìn lầm chớ, chẳng lẽ đây chính là Huyết vũ thám hoa các hạ sao? Quả thật là kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng cặp mắt khác rồi, ngươi ăn gì thì mới có thể lớn trở lại? Ha......"
Hắn mới "Ha" một tiếng, Tạ Liên liền tung ra một dãy lụa, khiến hắn suýt nữa bay ra ngoài. Bùi Minh liền né khỏi, nhảy về phía sau, nói: "Thái Tử điện hạ, ngươi bảo bọc Hoa Thành chủ như thế, nói giỡn một chút cũng không cho à?"
Tạ Liên nghiêm mặt nói: "Ngươi thật sự là Bùi tướng quân?"
Bùi Minh vỗ vỗ bội kiếm bên hông, muốn cho hắn xem, nói: "Giả bao đổi hàng."
Tạ Liên nói: "Đồ giả không đổi, trực tiếp trả hàng."
Hoa Thành nói: "Ca ca, đánh chết hắn đi, là đồ giả."
Bùi Minh: "Ê này!"
Tạ Liên nói: "Nếu ngươi thật là Bùi tướng quân, mới vừa rồi miếng hoàng phù kia sao có thể để lại dấu ấn trên trán ngươi?"
Bùi Minh nói: "Rất đơn giản, toàn nhờ vào cái này." Nói xong liền hắn vứt một thứ cho Tạ Liên. Tạ Liên đề phòng không lấy tay tiếp, mà dùng mũi kiếm đón lấy, đưa đến trước mắt, nói: "Kẹo?"
Trước mũi kiếm quả thật là một viên kẹo đen nho nhỏ. Bùi Minh lại ném một viên vào trong miệng, nói: "Mua ở lề đường chợ quỷ, nhai một viên xong miệng toàn mùi quỷ khí, từ trong ra ngoài, giả yêu giả quỷ rất là hữu hiệu."
Tạ Liên vân vê viên kẹo quỷ kia, ngạc nhiên nói: "Chợ quỷ còn có thể mua được thứ thần kỳ này sao?"
Bùi Minh ăn kẹo nói: "Hỏi Hoa Thành chủ bên người ngươi đi, hắn rõ nhất. Chợ quỷ thứ gì đều có thể mua được, chủ yếu là kiếm được đường vào không thôi. Hương vị không tồi, Thái Tử điện hạ ăn thử một viên xem?"
Tạ Liên cũng khá tò mò viên kẹo quỷ này ăn vào sẽ có mùi vị thế nào, nhìn Hoa Thành nói: "Lần sau có tới chúng ta hãy mua mấy viên kẹo quỷ này thử xem sao."
Hoa Thành lấy viên kẹo trong tay Tạ Liên, nói: "Ca ca thích gì ở chợ quỷ cứ nói thẳng với ta. Nhưng thứ này thì đừng ăn."
"Vì sao?"
Trên tay Hoa Thành căn bản không dùng sức, viên kẹo kia "éc" lên một tiếng, hóa thành một sợi khói đen. Hoa Thành nói: "Đồ ở chợ Quỷ rất nguy hiểm, ví như loại kẹo này, làm từ những cửa hàng không lai lịch, nguyên liệu phần lớn không rõ ràng, chỉ dành cho mấy tên yêu quỷ thấp kém, ăn vào sau này sẽ có hại tới cơ thể."
Bùi Minh không để bụng: "Còn may, không ăn thường xuyên, xài lúc khẩn cấp mà thôi."
Hoa Thành nói tiếp: "Hơn nữa mùi lại gay mũi. Thần quan với người không ngửi được, loại càng dành cho những yêu quỷ thấp kém, thì mùi vị càng tanh tưởi."
Bùi Minh: "......"
Hoa Thành cười nói: "Cho nên, ngươi biết vì sao vừa rồi hai nữ quỷ kia kêu ngươi cút ngay không?"
"......"
Bởi vì họ cảm thấy, quỷ khí trên người Bùi Minh hết sức thấp kém, vô cùng tanh tưởi!
Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, nhẹ nói: "Bùi tướng quân, cái này...... hay là đừng ăn đi."
Bùi Minh đưa tay móc ra mấy viên kẹo quỷ còn sót lại ném bỏ, nói: "Được rồi. Bất quá, bây giờ mới ở một tầng của núi Đồng Lô, càng đi vào sâu khẳng định càng có nhiều yêu ma quỷ quái lợi hại hơn, chúng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chúng ta, khi đó làm sao bây giờ?"
Những nữ quỷ đối với Hoa Thành chạy như xua vịt, nghĩ đến đây thì ra là do rất thích quỷ khí trên người hắn. Hoa Thành độ khí cho Tạ Liên, tất nhiên là loại nhất phẩm, quả thật không cần thiết phải đi mua mấy viên kẹo quỷ kia. Chỉ là, nếu không muốn bị người khác nhìn ra quỷ khí là từ bên ngoài dính vào, đại khái thì vẫn yêu cầu độ khí giống như lần trước, môi răng tương hợp, hai bên cùng trao đổi chất gì đó cho nhau mới được. Nghĩ đến đây, Tạ Liên buộc mình phải ngừng ngay cái suy nghĩ kia, nghiêm trang nói: "Ta cũng không biết. Ta chỉ là một con rối."
Ý như vậy chính là vẫn muốn tiếp tục diễn cho hết tuồng này. Bùi Minh nói: "Được rồi. Thái Tử điện hạ cần phải theo sát chủ nhân ngươi đó."
Tạ Liên làm bộ không nghe thấy, nhìn chung quanh, thoáng trầm ngâm, nói: "Không thể lường trước được, mới vừa bắt đầu thì đã thương vong nghiêm trọng thế này."
Lúc đầu, ở đây tụ tập hơn bốn trăm tên yêu ma quỷ quái, chỉ mới vừa loạn lên một cái liền chả còn lại bao nhiêu. Tạ Liên không khỏi nhớ tới đêm đó Hoa Thành làm mô hình trận giả cho mình xem, đúng là chỉ cần một cơn gió to thổi qua, cỏ dại tất cả đều bị thổi bay. Những tên còn sống thì tránh được một kiếp, những tên bị thương còn chưa bỏ mạng, lưa thưa lớt thớt chưa tới mười tên, tứ chi rơi rớt tan tác, rên rỉ khắp nơi. Hoa Thành đứng trước mặt bọn, nói: "Bây giờ đã biết núi Đồng Lô là nơi nào chưa?"
Đàn quỷ may mắn còn sống không dám lên tiếng. Tạ Liên ôn thanh nói: "Trước mắt các ngươi mới chỉ là tầng bên ngoài, nếu còn muốn toàn thây thì đừng dại dột tiến sâu vào bên trong nữa, khi gặp phải những chuyện nguy hiểm hơn thì hãy chờ rồi tìm cơ hội rời khỏi đây."
Đàn quỷ cũng đang có ý này, thấy bọn họ không muốn diệt khẩu, liền nhanh chân bấu víu đỡ nhau trốn chạy thật xa. Nhìn những bóng dáng kia rút lui, Tạ Liên như suy tư gì đó nói: "Tên ma đao đoạt mệnh kia tuy rằng lấy được phù chú lợi hại, ai ngờ lại là một kẻ nguy hiểm, xuống tay thật tàn nhẫn."
Bùi Minh tán thành nói: "Kẻ này giỏi về tâm kế, ngay từ đầu đã thừa nước đục thả câu, hơn nữa tùy cơ ứng biến cực nhanh, một kiếm kia của Thái Tử điện hạ vừa vặn tạo cơ hội cho hắn thực hiện khổ nhục kế."
Tạ Liên ngẩn ra, nói: "Khoan đã, "một kiếm của ta"? Ta làm gì dùng kiếm? Ta không có đâm hắn mà?"
Bùi Minh nói: "Không có sao? Trên bụng hắn là vết thương bằng kiếm. Nếu không phải trước đó hắn gây hoang mang cho tất cả nói trên người ngươi có linh quang, thì yêu ma quỷ quái cũng sẽ không tin lời hắn nói, tự mình đi dán phù chú lên trán."
Tạ Liên ngạc nhiên nói: "Thật không dám dấu diếm, ta cho rằng nhát kiếm kia là của Bùi tướng quân người chứ?"
Bùi Minh nói: "Thái Tử điện hạ có phải hiểu lầm ta rồi không? Bùi mỗ ta không làm những chuyện đánh lén hèn hạ."
Tạ Liên nói: "Không phải ngươi cũng không phải ta, ấy chẳng lẽ mới vừa rồi ở đây còn có vị thần quan thứ ba sao? Hay là, linh quang trên vết thương của tên ma đao kia có vấn đề......" Tạ Liên vừa quay đầu lại, muốn đi xác nhận kỹ một phen, vậy mà chỗ tên ma đao đoạt mệnh vừa bị phanh thây lại trống rỗng.
Tạ Liên ngạc nhiên nói: "Thi thể tên Ma đao đâu rồi?"
Bùi Minh cũng hơi ngạc nhiên, nói: "Ta vừa rồi đã chém đứt ngang eo của hắn."
Hoa Thành trầm giọng nói: "Ca ca để ý xem. Trong núi Đồng Lô, giết chết đối thủ càng nhiều, kẻ tàn sát liền trở nên càng mạnh."
Mà vừa rồi trong nháy mắt, tên Ma đao đoạt mệnh liền giết chết gần bốn trăm tên yêu ma quỷ quái"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.