Sau khi tiếng rên này bật ra, Tạ Liên thoắt cái bụm kín miệng.
Binh sĩ thiếu niên quay phắt người lại, nói: "... Điện hạ?"
Tạ Liên dùng một tay chống đất, một tay bụm chặt miệng, hơi thở rối loạn, đầu vai co giật. Chỉ nghe mỗi tiếng và nhìn bóng lưng này, e rằng quá nửa sẽ cho rằng y đang khóc thút thít.
Cả cuộc đời này, bất luận là trước hay sau khi phi thăng, Tạ Liên chưa bao giờ nếm trải thời khắc nào giày vò đến thế, thậm chí còn khó chịu hơn tu luyện nghiêm khắc nhất trong Hoàng Cực quán. Tay chống đất không còn sức, cả người Tạ Liên hướng ngã sang một bên. Giữa lúc mơ màng nằm dưới đất, thoáng thấy thiếu niên có vẻ muốn chạy vào, Tạ Liên vội quát: "Đừng vào đây! Ta đã bảo bất luận nghe được gì cũng đừng vào đây mà!!!"
Thiếu niên nọ dừng bước. Tạ Liên lật người một cách vất vả, ngửa mặt lên trên, hơi thở tạm xem như thông thuận, nhưng sóng nhiệt lan khắp tứ chi bách hài lại đợt sau cao hơn đợt trước. Nghe tiếng y lăn lộn trằn trọc, xem ra lửa dục đã bùng cháy rồi, đám yêu nữ ngoài hang đua nhau vỗ tay cười nói: "Điện hạ mẫu mực ơi, tội tình gì chứ! Hôm nay chàng sợ mất tín đồ mà không đến hưởng niềm vui sướng này, ngày mai chàng sợ mất tín đồ rồi lại không dám làm chuyện khác. Thần quan cái nỗi gì, có khác nào phạm nhân khổ sai bị lũ tín đồ của chàng níu tay níu chân đâu! Thần kiểu đó khỏi làm cũng được, dù gì cũng mất thôi mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quan-tu-phuc-quan-troi-ban-phuc/863314/quyen-2-chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.