Hồng Hồng Nhi đột nhiên xoay người, vùi mặt vào lòng ngực Tạ Liên, càng kêu to hơn.
Âm thanh này không có câu chữ, chẳng có ý nghĩa gì, cũng chẳng phải tiếng khóc, khiến người ta nghe phải đều sởn tóc gáy. Nếu không biết tiếng kêu này từ đâu mà ra, có thể nhầm thành tiếng kêu của người trưởng thành đang cận kề cái chết đang gào rống hoặc là vài con thú nhỏ bị cắt đứt yết hầu đang hấp hối giãy giụa, chỉ có chết đi mới là giải thoát tốt nhất, không ai đoán được rằng âm thanh này phát ra từ một hài tử mười tuổi cô độc kia. Bởi thế y khiến mọi người sững sờ.
Một lúc lâu sau, Quốc sư nói: "Ta khuyên thật, vẫn là thả nó đi mới là tốt nhất."
Phong Tín lúc này mới phục hồi lại tinh thần, khuyên can: "Điện hạ! Mau buông ra, người để ý......." Bất quá, cuối cùng cậu ta vẫn không nhẫn tâm nói tiếp. Tạ Liên bảo:"Không sao cả.
Vị Chúc sư huynh kia thập phần quan tâm đến an nguy của Thái Tử điện hạ, thấy Hồng Hồng nhi đem huyết lệ cùng nước mũi cọ đầy bạch đạo bào của Tạ Liên, liền tiến đến kéo đứa bé ra, miệng nói: "Tiểu bằng hữu, không nên!"
Ai ngờ, càng kéo thì đứa bé kia lại a a kêu to, chết cũng không buông tay, cả tay chân cùng dùng, ôm chặt hơn. Vài ba đạo nhân ba chân bốn cẳng đều không lôi được y, ngược lại y như con khỉ con treo lên người Tạ Liên. Tạ Liên vừa buồn cười lại vừa thấy thương, một tay nâng Hồng Hồng nhi theo sống lưng gầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quan-tu-phuc-quan-troi-ban-phuc/863300/quyen-2-chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.