🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhưng mà, chờ khi nửa còn lại của mặt nạ rơi xuống, cả gương mặt của Thích Dung lộ ra ngoài, mới phát hiện cũng chẳng giống gì mấy. Tuy miệng mũi cằm và đường nét gương mặt của cả hai từa tựa nhau, nhưng dung mạo lại khác biệt hoàn toàn. Mặt mũi của Tạ Liên nhã nhặn dịu dàng, còn chân mày của Thích Dung nhướn lên cao, đôi mắt cũng hẹp dài hơn. Dù rằng chắc chắn cũng được xem là thiếu niên tuấn tú, nhưng nhìn tướng mạo là biết dạng người như gã tất sẽ cực khó đối phó. Thích Dung bị đánh cho mắt đầm đìa máu, khó mở lên nổi, nhưng vẫn loáng thoáng trông thấy kẻ túm mình đã thay diện mạo khác, dường như là một thiếu niên áo đỏ. Mặc dù Thích Dung chưa từng nhìn thấy dung mạo thật sự của Hoa Thành, nhưng vừa thấy áo đỏ, gã vừa sợ vừa giận: "Là ngươi. Là ngươi!"
Hoa Thành đã hiện dung mạo thật, hỏi: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta. An Lạc Vương chết như thế nào?"
Vì ánh mắt hiện tại của Hoa Thành quả thật khiến người ta sợ hãi, Tạ Liên vội xông lên trước, gọi: "Tam Lang!"
Người lẫn quỷ trong động đã tản đi gần hết, Tạ Liên nhào đến cạnh Hoa Thành, nói: "Đệ sao thế? Đừng giận, đừng giận mà, không sao rồi. Đệ bình tĩnh trước đã, không sao rồi..."
Tạ Liên vỗ nhẹ mấy cái lên đầu vai của Hoa Thành, giọng càng nói càng nhỏ. Hồi y còn bé, mỗi lần y giận hay buồn, cha mẹ luôn làm như thế, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng y vừa dịu giọng dỗ dành, vậy nên y cũng áp dụng cách này với Hoa Thành. Không ngờ thế mà hiệu nghiệm thật, lúc nãy đáy mắt Hoa Thành xuất hiện vài tia hỗn loạn, được Tạ Liên vỗ về một hồi, môi hắn khẽ mấp máy, cuối cùng từ từ dịu lại, lộ rõ vẻ sáng trong.
3Thấy vậy, Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm. Ngờ đâu còn chưa thở hết hơi, giây tiếp theo, Hoa Thành đột nhiên chìa tay ra, rồi cũng vỗ nhẹ lên vai y một cái.
Sau cái vỗ này, thân thể Tạ Liên tức khắc bị định trụ.
*Định trụ cũng từa tựa điểm huyệt cho đứng yên ấy, nhưng không phải điểm huyệt nên giữ nguyên cụm này.
Y hoàn toàn không đề phòng việc Hoa Thành sẽ ra tay với mình, bởi vậy mới bị đối phương định trụ. Y cũng không biết rốt cuộc Hoa Thành muốn làm gì, nhưng y không hề lo lắng cho bản thân mình, chỉ lo Hoa Thành lại mất kiểm soát như lúc nãy. Y há miệng định hỏi, thế rồi phát hiện chẳng những không thể nhúc nhích mà lên tiếng cũng không được nốt, không khỏi cảm thấy bất ổn.
Thích Dung tuy đánh nhau chẳng bằng ai, nhưng miệng mồm lại đanh đá khủng khiếp, mặc cho đầu đầy máu tươi, gã mắng: "Con chó chột mắt điên khùng nhà ngươi! Ông ở nhà ăn cơm đụng chạm gì ngươi chứ?!"
Hoa Thành cười tủm tỉm, dộng đầu gã xuống đất lần nữa. Dộng xong lại nhấc lên, hỏi: "An Lạc Vương chết như thế nào?"
Thích Dung nói: "Mẹ kiếp mắc mớ gì tới ngươi..."
Hoa Thành lại dộng phát nữa, hỏi: "An Lạc Vương chết như thế nào?"Cứ lặp đi lặp lại như thế, từ đầu chí cuối Hoa Thành vẫn giữ nụ cười chuẩn mực bên môi, xem đầu của Thích Dung như quả bóng cao su, dộng mạnh xuống đất gần chục cái. Mặc dù dộng như thế Thích Dung không chết được, nhưng chính vì không chết được nên mới chịu không thấu, cho dù đầu đúc bằng sắt cũng không đỡ được kiểu dộng như thế. Cuối cùng Thích Dung chống hết nổi, đổi giọng: "Ngươi rảnh thế sao không tự lật sách sử đi?!"
Hoa Thành cười gằn: "Nếu những gì sách sử viết đều là sự thật, ta cần gì đến hỏi thứ vô dụng nhà ngươi?" Nói đoạn lại nhấc tay lên, Thích Dung kêu ré một tiếng, nói: "Là Lang Thiên Thu! Bị Lang Thiên Thu giết!!!"
Con lật đật trong ngực Tạ Liên chấn động, sau đó lắc lư dữ dội.
Lật đật lắc mạnh quá, Tạ Liên lại không thể đè nó xuống, cuối cùng đành trơ mắt nhìn lật đật Lang Thiên Thu rơi ra ngoài, lăn vòng vòng như điên dưới mặt đất. Hoa Thành chẳng hề ngoảnh đầu, nhưng lại tháo giải chú thuật. Một làn khói đỏ bùng nổ, thân hình của Lang Thiên Thu nhảy thoắt ra khỏi làn khói.
Thân là con cháu hoàng tộc, cả đời chưa từng chịu oan ức như thế, cậu ta chỉa vào Thích Dung, tức giận mắng: "Sao ngươi lại ngậm máu phun người, ăn bừa nói bậy? Ta và An Lạc là bạn bè, ngươi nói ai giết hắn hả!"
Thấy Lang Thiên Thu thình lình nhảy ra, Thích Dung cũng giật mình, nói: "Ngươi là Lang Thiên Thu? Mẹ nó sao ngươi cũng ở đây vậy?!"
Lang Thiên Thu cũng không rõ tại sao mình lại được đưa đến đây, chỉ là bị lời tố cáo khi nãy của Thích Dung chọc sôi máu, nhất quyết phải nói rõ với gã: "Rõ ràng An Lạc Vương bệnh chết, sao tự dưng ngươi lại nói ta giết hắn!"
Hoa Thành ngoảnh mặt làm ngơ, không xem đầu của Thích Dung như bóng mà dộng nữa. Thích Dung bèn cãi với Lang Thiên Thu, nói: "Bệnh chết cái chó má, chỉ có mỗi ngươi tin thôi. Tiệc Lưu Kim qua chưa được bao lâu nó đã chết, chắc chắn là bị lũ các ngươi ám sát! Không phải ngươi giết thì cũng là đám chó già Vĩnh An các ngươi giết."
Thích Dung cãi chày cãi cối, Lang Thiên Thu giận xanh cả mặt, nói: "Thảo nào người người đều nói Thanh Quỷ Thích Dung thấp kém, hôm nay gặp rồi mới thấy, ngươi quả là thấp kém tột cùng."
Một câu buột miệng thốt ra của Lang Thiên Thu vừa khéo chạm trúng vảy ngược* của Thích Dung. Sau khi Thích Dung thành danh, suốt mấy trăm năm luôn bị thần tiên ma quỷ trong tối ngoài sáng khắp nơi châm chọc phẩm vị thấp kém, bởi vậy thù chết việc này, gã đột ngột nổi giận đổi sắc mặt, nói: "Ta thấp kém, dù sao cũng đỡ hơn ngươi ngu xuẩn. Mở miệng ngậm miệng là bạn bè, rồi cái gì mà chung sống hoà bình, người Tiên Lạc và người Vĩnh An có thể làm bạn với nhau? Thật sự có cái gọi là chung sống hoà bình sao? Ngươi với cha mẹ ngươi đúng là thích làm bộ làm tịch như nhau, thật khiến người ta mắc ói!"
*Vảy ngược: Rồng là vật có thể vuốt ve cho quen mà cỡi được, nhưng dưới cổ họng có cái vảy ngược nếu chạm phải sẽ chết với nó, giải thích vậy hình dung ra rồi ha.
Nghe gã chế nhạo cha mẹ mình, Lang Thiên Thu giận dữ quát: "Câm miệng! Phụ hoàng và mẫu hậu của ta một lòng chân thành, nào có làm bộ làm tịch, ngươi không được sỉ nhục bọn họ!"
Thích Dung nhổ phì một tiếng, nói: "Chẳng qua chỉ là hậu duệ của một đám phản quân trộm giặc, mặt chó to quá đấy! Một lòng chân thành ở chỗ nào? Phong vương phân đất* cho người Tiên Lạc? Đúng là không biết xấu hổ, lấy thứ trộm của người ta bố thí cho người ta. Tất cả những gì mà các ngươi có, vốn dĩ đều thuộc về Tiên Lạc bọn ta!"
*Phân đất (nguyên văn là "phong địa" 封地): ý bảo đất đai mà ngày xưa vua phân cho thành viên hoàng thất và các đại thần, chư hầu.
Lang Thiên Thu vốn đã không giỏi phản bác, lắp bắp: "Ngươi! Ngươi..." Ấy thế mà nghẹn họng. Thấy cậu ta giận đến mức nói lắp, Thích Dung khoái chí vô cùng, quyết tâm phải chọc cậu ta ác hơn nữa, cười hô hố nói: "Có điều tuy các ngươi giết An Lạc, thằng nhóc đó chết cũng hời lắm, Tiên Lạc mất một mình nó, Vĩnh An các ngươi đền một điện Lưu Kim. Chỉ tiếc không giết quách luôn cả ngươi, cho các ngươi cùng nếm mùi tuyệt hậu!"
Nghe vậy, Lang Thiên Thu sửng sốt, hỏi: "... Ngươi nói gì cơ?"
Tạ Liên âm thầm kêu khổ.
Y chỉ hận không thể nhảy bật dậy học theo Hoa Thành tung một chưởng dộng đầu Thích Dung xuống đất lần nữa, cho gã ngậm mồm lại, nhưng Hoa Thành định trụ thân hình y, y vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi pháp thuật đó. Lang Thiên Thu hỏi: "Cái gì gọi là không giết quách luôn cả ta?"
Quyết chí báo thù việc Lang Thiên Thu bình xét mình thấp kém, Thích Dung hả hê nói: "Đúng là nòi nào sinh giống nấy, sự ngu dại của các hạ đã vượt hơn trăm năm, quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt. Ngươi không tự ngẫm lại xem, người Tiên Lạc căm thù Vĩnh An các ngươi tận xương tủy, nếu có kẻ nào không hận các ngươi, kẻ đó tất không xứng làm người Tiên Lạc! Ngươi thật sự cho rằng hậu duệ của hoàng thất Tiên Lạc sẽ kết thân với hậu duệ của hoàng thất Vĩnh An sao?? Chẳng qua là để thăm dò nội tình trong hoàng cung của ngươi, thuận tiện cho việc sắp đặt kế hoạch, máu rửa tiệc Lưu Kim mừng sinh nhật ngươi thôi!"
Tạ Liên còn đang cố giãy dụa, Lang Thiên Thu thì ngây ngẩn cả người. Hồi lâu sau, cậu ta mới lắp ba lắp bắp hỏi: "... An Lạc Vương, và quốc sư, là, cùng một giuộc sao?"
Lang Thiên Thu chỉ cho rằng ân sư và bạn bè thông đồng lừa gạt mình, trong lòng chứa đầy bi phẫn, khó chịu cùng cực. Nào ngờ, Thích Dung lại nói: "Quốc sư? Ngươi nói yêu đạo Phương Tâm gì đấy hả? Ai cùng một giuộc với hắn?"
Nghe gã hỏi lại, Lang Thiên Thu lại ngớ ra: "Ngươi... ngươi nói An Lạc muốn máu rửa tiệc Lưu Kim, nhưng người máu rửa tiệc Lưu Kim rõ ràng là quốc sư, vậy lẽ nào bọn họ không phải cùng một giuộc? Ta..." Không thể lý giải nổi.
Thích Dung nói: "Quỷ mới biết yêu đạo kia cùng giuộc nào, liên quan khỉ gì hắn! Lang Thiên Thu, ngươi nghe cho kỹ đây: Tiệc Lưu Kim của nước Vĩnh An các ngươi là do người Tiên Lạc máu rửa! Lẽ ra An Lạc đã y theo kế hoạch giết sạch đám chó hậu duệ phản quân trên bàn tiệc, ai ngờ tên quốc sư quái đản của ngươi đột nhiên xông vào. An Lạc còn tưởng sự việc bại lộ nên vội vàng trốn về hỏi ta bị người khác nhìn thấy phải tính sao, nào ngờ đêm đó lại nghe nói người máu rửa tiệc Lưu Kim chính là quốc sư nước ngươi, đã phát lệnh truy nã toàn quốc."
Lang Thiên Thu sững sờ cả buổi mới kịp phản ứng, hỏi: "Nếu thật sự là thế, tại sao ngươi không nói sớm??"
Thích Dung cười nhạo: "Đầu óc ngươi có bệnh à? Mắc gì ta phải nói? Có kẻ gánh tội thay không tốt sao? Ta bịa chuyện này ngươi thăng ta lên Tuyệt được không?" Nói đến đây, gã bắt đầu hả hê trên nỗi đau của người khác: "Á à à, ta hiểu rồi, ngươi không dám tin chứ gì? Nghe nói sau đó ngươi đóng chết* sư phụ mình trong quan tài, há há há há há há, thằng hồ đồ nhà ngươi, ngươi giết lầm người rồi!"
*Đóng chết có thể hiểu là đóng đinh giết chết ấy...
Tạ Liên nhắm mắt lại, nghe tiếng cười sằng sặc sung sướng hiểm độc của gã, trong lòng mắng thầm một tiếng.
Bị gã chọc tức đến độ khớp xương kêu ken két, Lang Thiên Thu quát: "... Dối trá!" Dứt lời xoay phắt người lại, nói với Tạ Liên: "Nếu thật sự là thế, cho dù gã không nói, vậy còn huynh? Tại sao huynh không nói?!"
Thích Dung phun một cái răng bị gãy, nói: "Mẹ nó thằng này là ai nữa? Các ngươi kéo cả lũ tới động phủ của ta mở tiệc rượu à???"
Không ai để ý đến gã, Lang Thiên Thu chất vấn Tạ Liên: "Nếu không phải huynh làm, rõ ràng huynh không có giết người, tại sao lại thừa nhận chứ?!"
Lúc này, quanh người Tạ Liên nới lỏng.
Cuối cùng Hoa Thành cũng tháo giải pháp thuật định trụ y, nhưng e rằng đã hơi muộn rồi. Lang Thiên Thu chờ câu trả lời của Tạ Liên, Tạ Liên chậm rãi đứng dậy, giãn gân cốt cổ tay, hồi lâu sau mới phun ra mấy chữ:
"Chỉ toàn nói bậy!"
Lang Thiên Thu còn cho rằng y sẽ nói "Đúng vậy, đúng như gã nói đấy". Thế mà, Tạ Liên chỉ lạnh lùng thốt ra bốn chữ đó, phủ nhận tất cả những lời có lợi cho mình mà Thích Dung đã nói. Thích Dung không hài lòng, hỏi: "Ngươi bảo ai chỉ toàn nói bậy?"
Tạ Liên nói: "Ngươi."
Y rũ mắt nhìn xuống Thích Dung, cất giọng: "Nói tới nói lui, toàn là nói miệng không bằng không chứng, ngươi có chứng cứ gì chứng minh người máu rửa tiệc Lưu Kim chính là hậu duệ của hoàng thất Tiên Lạc?"
Như thể cảm thấy nực cười, Thích Dung nói: "Giết thì là giết, cần gì chứng cứ? Huống hồ đã mấy trăm năm trôi qua, làm gì còn chứng cứ nào nữa?"
Tạ Liên nói: "Bởi vậy ta mới bảo ngươi chỉ toàn nói bậy. Tiên Lạc và Vĩnh An đều là triều đại xưa, đã sớm tan thành tro bụi, đến giờ mà ngươi còn bấu víu chuyện cũ năm xưa cố gắng gây xích mích, có ý nghĩa gì không?"
Thích Dung nghe giọng điệu y nói mà sửng sốt, dường như nhớ đến điều gì đó, gã nheo mắt lại. Tạ Liên lại quay sang Lang Thiên Thu, nói bằng giọng bình thản: "Ta giết cha ngươi, là ngươi tận mắt chứng kiến. Lúc đó cách lần thứ hai ta bị giáng chức chưa đầy mấy năm, ta không cam lòng, gây nên sai lầm lớn, là lỗi của ta. Tuy nhiên, ta cho rằng không cần liên lụy người không liên can, kẻ này nói nhăng nói cuội, không ngại tạt nước bẩn cho An Lạc Vương, chẳng qua vì muốn trả thù ngươi khi nãy chê gã thấp kém thôi."
Nếu để người ngoài đến nghe cuộc đối thoại này, có lẽ khó mà không thấy buồn cười. Mỗi cái chức danh hung thủ của một vụ thảm sát tàn độc mà cũng phải giành tới giành lui, nếu không biết sợ rằng còn tưởng máu rửa tiệc Lưu Kim là công trạng vĩ đại tột bậc nào chứ. Mạch suy nghĩ rối loạn, Lang Thiên Thu ôm đầu vắt óc nghĩ cả buổi, nói: "Đúng... là huynh, không phải là người khác."
Rõ ràng mình đã tận mắt chứng kiến. Đêm hôm đó, mình hào hứng chạy vào điện Lưu Kim, thấy quốc sư áo đen rút thân kiếm dài mảnh ra từ ngực cha mình, máu tươi bắn tung tóe. Mà khoảnh khắc đó, phụ hoàng của mình, quốc vương nước Vĩnh An, còn chìa tay về phía mình, chưa tắt thở hẳn. Là sau khi mình nhào tới, phụ hoàng mới buông thõng cánh tay.
Bấy giờ, Thích Dung nằm dưới đất đột nhiên hỏi: "Thái tử biểu ca, là huynh sao?"
*Biểu ca = anh họ. Mọi người muốn để anh họ hay biểu ca?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.