《 Tác chính thức cảm thấy sự đáng sợ khi tự viết truyện rồi (TT ^ TT) 》
Bản năng của một yêu nghiệt lập tức khiến Tần Dương nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ của mình, cảnh giới của mấy người xung quanh tuy cao nhưng vẫn không làm khó được hắn. Huyết mâu rực sáng chốc lát trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt một lão già gần đó sưu hồn hắn. Thành viên của Thiên Long hội bị hành động của Tần Dương dọa sợ tí đột tử mà bỏ chạy gần nửa, đùa chứ vị này đánh rắm một cái là bọn họ cũng nằm hết rồi, chỉ hi vọng vị tiền bối này không xả bom diện rộng để bọn họ còn có khoảng trống mà vắt cổ chạy giữ mạng thôi.
Không đợi bọn họ Tần Dương lên tiếng trực tiếp cắt ngang:
- Long Khiếu Thiên tên vừa nãy là nội gián, ta có quan hệ với quê hương của mấy ngươi sắp xếp cho ta một chỗ nghỉ giải lao. Trời này ta chống, các người không dẫn tới một lũ ruồi hay làm lật trời là được. Ngọc bội này là kí ức của tên kia các ngươi tự xem.
Bỏ lại một câu khiến cho cả thương hội như từ địa ngục trèo lên thiên đàng Tần Dương nhanh chóng phủi đít đi tham quan tòa thành hùng vĩ này. Long Thiên nhanh chóng phản ứng cho người đi chuẩn bị phòng cho Tần Dương, còn hắn đã nhận ra một mục đích mới của sự nghiệp mình: Theo đuôi tiền bối, không lo chết đói! Một thiên tài đầy kiêu ngạo và khát máu chuẩn bị tư tưởng cho các bước đầu làm ô sin chuyên nghiệp!Qua một khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-phuong-vinh-sinh/125682/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.