Chương trước
Chương sau
Trụ sở của Thiên Long Thương hội là một tòa thành khổng lồ nhìn từ xa không khác gì một tinh cầu đầy màu sắc, với những phi thuyền đầy tấp nập trôi nổi giữa hư không, với những nét màu lam, lục đầy ngoằn nghèo. Đã có không ít người thắc mắc về hình dáng của tòa thành hùng vĩ ấy nhưng chỉ có cao tầng mới rõ nguyên nhân. Nó như vậy không chỉ là để bao bọc lỗ đen rò rỉ linh khí tránh cho ngoại nhân phát hiện, mà còn như một sự tượng trưng cho tinh cầu mà bọn họ sinh ra
Ngay lúc này tại trung tâm của trụ sở, hàng nghìn người đang bao quanh một lỗ đen không ngừng thu nhỏ mà thay vào đó là một nguồn khí tức cường đại tỏa ra đến nghẹt thở.
Thiên tài luôn là những kẻ có tu vi cao thâm nhưng lại có dung mạo trẻ trung một cách khó tin. Giữa hàng ngũ đầy những lão bất tử tóc trắng râu bạc, một nam tử như chỉ mới 20-25 tuổi, mày tựa lưỡi kiếm, khuôn mặt anh tuấn, khí chất đầy trầm lặng, tóc đen thả xuống vai tùy ý phất phờ khiến hắn càng tiêu sái. Hắn là Long Khiếu Thiên, hội trưởng của Thiên Long thương hội, một thiên tài đỉnh điểm của tinh cầu từng bị một vị đại năng phong ấn mà biến mất khỏi vũ trụ để rồi vực dậy dựa vào ý chí kiên cường, sự bất khuất và minh mẫn đưa hành tinh mình trở thành một truyền kì trong vũ trụ.
Lúc này lỗ đen đã thu nhỏ đến cực hạn, một bóng dáng lộ ra trước con mắt của ngàn người khiến cho không gian vốn huyên náo lại im lặng đến quỷ dị. Mái tóc đen hơi dài, rối tung nhưng cũng không thiếu sự tiêu sái, khuôn mặt tựa điêu khắc mà thành, một thân hắc y hơi thùng thình tỏa ra hắc khí như muốn nuốt gọn vạn vật vào trong đó, đôi mắt như huyết nguyệt loáng thoáng ánh hồng khiến hắn càng yêu dị. Thanh niên tuấn mĩ ấy không phải Tần Dương thì còn ai.
Tần Dương vẫn im lặng, huyết mâu như không có tiêu cự đầy sự ảm đạm. Một kẻ từng quát tháo bát hoang, vô thiên vô pháp giờ như một con thú hoang dã tự quận mình lại che đi vết thương. Cái hình ảnh trước mắt khiến cho ngàn người bị lực trùng kích hơi quá nên họ cũng như đều bị lệch ray ngơ ngác ngắm nhìn người thanh niên đang im lặng trước họ.
Long Khiếu Thiên nhanh chóng thoát ra khỏi sự ngơ ngác, đầy trầm ổn, nhưng khó ai nghe ra trong giọng nói hắn có chút run rẫy:
- Tiền bối, vẫn bối là Long Khiếu Thiên người dẫn dắt mọi người ở quanh đầy. Vì sự thiếu hiểu biết đã làm phiền tiền bối, Thiên Long thương hội sẽ làm tất cả để trả ơn những gì ngài đã giúp đỡ hậu bối chúng ta. Chúng ta là thương nhân có thể không có nhiều ấn tượng tốt trong các tu chân giả nhưng có thể cung cấp cho ngài tin tức và thông tin một cách nhanh chóng và hiệu quả nhất
Hắn run rẫy không phải sợ hãi, Long Khiếu Thiên hắn cũng là một đời kiêu hùng sợ hãi không thể làm hắn lùi bước nhưng thứ hắn cảm thấy là sự áp bách từ tận huyết mạch mình. Hắn là kẻ thành công phản tổ huyết mạch của vị tổ tiên mình một Thượng Cổ Thần Long đầy cường đại, nhưng lại run rẫy trước một thanh niên tuấn mĩ trước mặt mình.
Huyết mâu chậm rãi lấy lại tiêu cự, nhìn nam tử trước mặt mình hắn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên thốt lên:
- Ngươi có quan hệ như nào với Lạc Long Đế Quân!?....Là con trai của huynh ấy ư...không ngươi là phản tổ huyết mạch...cả ấn kí đó nữa...Địa Cầu phát triển thế này rồi sao...
Câu lẩm bẩm của Tần Dương khiến cho người xung quanh đầy nghi hoặc nhưng nó chả khác gì tiếng sấm đối với cao tầng của thương hội.
Long Khiếu Thiên nhanh nhậy thế nào, hắn tí phát nổ vì nhận ra một cơ duyên đầy to lớn nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh đầy trầm ổn đáp lại:
- Tiền bối ngài biết đến địa cầu!? Xin hỏi ngài..Bô lão ngài sao vậy!!?
Vị bô lão đầy bình tĩnh tiêu sái mà họ biết đã biến mất, trước mắt họ là lão già đang không ngừng run rẩy như lên cơn co giật, mắt lão trừng to đầy sự chấn kinh! Hắn nhớ ra đây là vị tiền bối trước mặt mình! Địa Cầu vốn bị một vị đại năng phong ấn lại mà thoát khỏi ánh mắt của giới tu chân nên không bị xâm lăng. Trước sự thiếu thốn của linh khí hắn và đồng bạn tu luyện đầy cực khổ, khoa học ngày càng tiến bộ, khói bụi, sự ô nhiễm khiến cho linh khí đầy tạp chất mà không thể tu luyện được.
Lúc ấy họ chỉ còn trơ mắt nhìn bằng hữu mình từng người ngã xuống khi hết đi thọ nguyên, giới tu chân của địa cầu ngày một thoái hóa thì một vị đại năng xuất hiện trực tiếp đánh tan phong ấn mấy ngàn năm ấy.
Hắn cả đời không quên được thân ảnh này, đôi mắt tựa huyết nguyệt tràn ngập yêu dị, một thân hắc khí có thế khiến cả bầu trời ảm đạm, một quyền tựa vạn quân tràn ngập sự cường đại như có thể chấn nát cả địa cầu giáng xuống mặt hồ Hoàn Kiếm, trực tiếp đục một lỗ tới bổn nguyên tinh cầu. Khung cảnh linh khí đầy tinh thuần như muốn xuyên phá cả thương khung khi tràn ra từ lỗ đen bởi một quyền ấy. Nhờ nó mà đất nước đầy yếu ớt của họ vực dậy một cách đáng sợ trước khi bị các đất nước xung quanh xâm chiếm, tỏa sáng đầy rực rỡ tới tận cả vũ trụ vô tận này.
Tần Dương cũng nhận ra lão già này, cảnh giới của hắn đã chạm mốc vạn sự tựa như trước mắt từ lâu nên nào có thể lẩm cẩm được, lão bất tử này cũng là kẻ có tu vi khá mạnh tại địa cầu khi ấy, chính hắn không chỉ có chút quan hệ với tinh cầu đó mà còn liên quan thẳng tới cái đất nước chữ S kia. Hồ nước đó cũng là một nơi thông tới một viên đá vô cực cất giấu tại bổn nguyên của tinh cầu, nó là loại đá mà Thiên Đạo lúc sơ khai luôn tìm kiếm đã bị Đế Quân Lạc Long đùa giỡn ( tí nổ bạo cả vũ trụ). Viên đá vô cực này là một trong những tồn tại kì dị trong vũ trụ khai sinh, nó hoàn toàn tỏa ra hỗn độn bổn nguyên một cách vô tận nên cũng là nút cân bằng cho vũ trụ này không bị héo mòn mà sụp đổ. Nhưng nó cũng không phải là viên duy nhất, còn tại sao vụ trụ này vẫn chèo chống được thì hắn phải nhận truyền thừa một lần nữa mới rõ hết được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.