Rời khỏi sàn đấu giá cùng Bạch Lãng, Thiên Phượng và Mộc Mộc ghé tạm vào một quán trọ gần đó. Cô quay sang đỡ Bạch Lãng nằm sấp trên giường. Phía dưới lớp áo trắng ngà cũ đã chuyển màu đỏ là vô số vết roi, cũ mới chồng chất. Thiên Phượng thở dài, quay sang bảo Mộc Mộc: "Mộc Mộc, đệ đi mua giúp ta một số đồ để ta chữa trị cho Bạch Lãng."
Mộc Mộc bất ngờ quay sang: "Tỷ biết y thuật à?"
"Phải, ta có học qua". Nhẹ nhàng hai chữ "học qua", thực chất cô đã được dạy từ nhỏ, hơn nữa ngoài bốc thuốc, châm cứu theo đông y, cô cũng học thêm về y học hiện đại. Nhìn vết thương trên người Bạch Lãng, Thiên Phượng thúc giục: "Mau đi mua cho ta rượu, kim, chỉ, vải trắng,..."
Mộc Mộc cười quay sang nhìn Thiên Phượng: "Phượng tỷ, tỷ chữa bệnh hay may đồ thế. Kim, chỉ, còn cả vải trắng. Chỉ định may đồ cho A Lãng ca hả?"
"Đệ nói nhiều thế làm gì, ta bảo đệ mua thì mua đi. Nhớ đi nhanh về nhanh đó". Nói xong gõ nhẹ đầu Mộc Mộc, rồi đưa cho tiểu đệ một hầu bao. Nhận lấy hầu bao, cậu cũng nhanh chóng rời đi.
Thiên Phượng lập tức đi xuống lầu, đến chỗ tiểu nhị xin mảnh giấy và bút. Cô viết nhanh sau đó lập tức đưa cho tiểu nhị, kèm thêm chút đồng bạc lẻ nhờ hắn đi mua giùm. Tuy chữ Thiên Phượng viết bằng bút lông có chút xấu xí, nhưng vẫn có thể nhìn được chữ. Thiên Phượng thầm nghĩ, vết thương của Bạch Lãng e là phải vất vả để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-phung-truong-thoi/2819341/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.