Cát Phương Phỉ tĩnh dưỡng xong, Trường Ký lại an bài buổi diễn một lần nữa. Đoàn phim tiến hành quay đâu vào đấy. Thời gian trôi qua một tuần, chào đón tết âm lịch năm 2006 tới.
Vốn chỉ có một ngày nghỉ, nhưng mà bởi vì nhân vật chính không thể diễn được, đoàn phim chỉ có thể thả chậm tiết tấu, như vậy còn không bằng dứt khoát cho mọi người nghỉ. Như vậy mỗi người lại có thêm hai ngảy, tổng cộng có thể nghỉ ngơi ba ngày.
Hôm nay là ngày 30 cuối năm, Cung Ngạn Vũ ở Bắc Kinh, còn Diệp Noãn tới Hồ Nam.
Buổi chiều diễn tập, buổi tối mới chính thức là tiệc tối đón năm mới.
Hồ Nam Vệ Thị* rất hào phóng, một trăm vạn đã gửi vào tài khoản, bắt đầu từ sân bay liền đặc biệt đưa đón, cho an bài phòng ở tốt nhất.
*Hồ Nam Vệ Thị: Đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam
Ngày công nhân viên có thể nghỉ, Diệp Noãn đều cho nghỉ, bước qua năm mới, mọi người vẫn rất mong muốn được đoàn tụ.
Chỉ là một trận diễn xuất, Quý Thu không có tới, Diệp Noãn liền mang theo một mình Đàm Phượng.
Diễn tập xong một lần, nhân viên công tác ở Hồ Nam Vệ Thị đều có hiểu thêm về Diệp Noãn. Quả nhiên giống như những người khác nói, cô nàng này tính tình tốt, rất dễ ở chung. Thời gian chưa diễn tập đều bỏ ra khá nhiều thời gian kí tên chụp ảnh với nhân viên công tác.
Diễn tập kết thúc, Diệp Noãn và Đàm Phượng trở về khách sạn.
Đàm Phượng nói chuyện điện thoại với Nghê Thiên một hồi, Diệp Noãn cầm sách tiếng Anh xem qua, thỉnh thoảng nhắn tin với Cung Ngạn Vũ.
Ngày đoàn tụ nha…
Lúc đi trên đường cũng thường nghe được tiếng pháp.
Thời gian chênh lệch không nhiều lắm, Diệp Noãn quay trở lại đài truyền hình, thay quần áo diễn, trang điểm, làm tóc.
“Như Ý Nương”, hình như vẫn là ca khúc đó, nhưng lại có chút không giống. Nó đã bị Cung Ngạn Vũ chỉnh sửa lại hoàn toàn thích hợp với Diệp Noãn. Cho nên hôm nay Diệp Noãn diễn thật thành công.
Sau buổi biểu diễn, có người hẹn gặp, bị cô uyển chuyển từ chối, mang theo Đàm Phượng trở lại khách sạn.
“Thật là nhàm chán.” Đàm Phượng la hét.
“Vậy làm sao bây giờ? Muốn xuống phía dưới sao?” Diệp Noãn đề nghị, “Bơi lội hay tập thể hình?”
“Đều không cần… Bằng không hay là gọi đồ ăn bên ngoài đi?”
Diệp Noãn cười nói: “Cậu cứ tùy thích.”
Đàm Phượng kêu một đống KFC.
Diệp Noãn không vui: “Cái này…toàn là đồ ăn nhiều năng lượng a, làm sao tớ ăn được?”
“Cậu ngồi xem mình ăn.” Đàm Phượng vừa nói vừa cầm một cái chân gà lên cắn.
“…” Diệp Noãn yên lặng cầm quả trứng.
“Hương vị cũng rất bình thường.” Đàm Phượng nói.
“Là thức ăn nhanh, cậu còn muốn như thế nào?”
“Trước kia đặc biệt muốn ăn, nhưng mà ăn không nổi. Hiện tại có thể mua một đống từ từ ăn, kết quả phát hiện cũng chỉ là như vậy.”
Diệp Noãn chớp chớp mắt: “Đi theo tớ, có thịt ăn, huống chi chỉ là KFC.”
“Đúng nha,” Đàm Phượng cười ha hả, ngả vào sôfa, “Không chọn nhầm người.”
“Ừ ừ.” Diệp Noãn đã ăn xong một cái, đưa tay xoa tóc cô, “Không sai, về sau cũng sẽ càng ngày càng tốt.”
Đàm Phượng nhăn mày, nhìn chằm chằm tay cô: “Cậu dùng tay nào xoa đầu tớ? Vừa rồi ăn trứng?”
Diệp Noãn nghiêm túc gật đầu.
“Cậu muốn sống hay chết?”
Vô tội lắc đầu.
“Tớ thèm vào!” Đàm Phượng đưa bàn tay dính dầu mỡ lên bắt cô.
“Lừa cậu thôi!” Diệp Noãn cười ha ha né tránh, “Vừa rồi là dùng cái tay còn lại…Cậu tránh ra, bẩn chết!”
Bữa cơm khuya này cuối cùng Diệp Noãn cũng không dám ăn bao nhiêu, ngồi nói đùa với Đàm Phượng một trận, xong mỗi người đi về phòng ngủ.
Mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, lại bị âm thanh vô cùng náo nhiệt đánh thức.
Cô ở trên tầng cao, chỉ kéo một lớp rèm mỏng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy ánh sáng ngoài cửa sổ. Nhất thời không thấy buồn ngủ, Diệp Noãn nằm yên nhìn pháo hoa, lại lười xuống giường kéo rèm, cứ như vậy trợn mắt mà nhìn.
Sau đó có cảm giác bên ngoài có người đi lại, nói chuyện.
Có người tới? Diệp Noãn quay đầu nhìn cửa phòng ngủ, tiếp liền nghe giọng của Cung Ngạn Vũ.
Anh vừa gõ cửa vừa gọi tên cô: “Diệp Noãn, Diệp Noãn, Diệp Noãn, em ngủ hay chưa?”
Diệp Noãn vén chăn lên, nhảy xuống mở cửa.
Cung Ngạn Vũ và Nghê Thiên đều có bộ dáng phong trần mệt mỏi. Cung Ngạn Vũ đứng bên cạnh phòng ngủ Diệp Noãn, Nghê Thiên thì ngồi trên sôfa, đang gặm chân gà, Đàm Phượng vẻ mặt hiền hòa ngồi bên cạnh nhìn hắn, hai người nhìn qua vô cùng xứng đôi.
Thấy cô chỉ mặc áo ngủ thật mỏng, Cung Ngạn Vũ đem áo khoác cởi ra khoác lên vai cô: “Em ngủ? Anh đánh thức em?”
Diệp Noãn lại nhìn anh, giống như lúc này mới phản ứng kịp, tiếp thu sự thật anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Cô vươn tay ra, ôm lấy hông anh: “Sao anh lại tới đây?”
“Muốn ngay lúc giao thừa chúc em năm mới vui vẻ,” anh có chút tiếc nuối, “Giống như không kịp rồi.”
“Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Đã quá mười phút.”
“A.”
“A cái gì?” Anh xoa tóc cô, “Buổi tối các em chỉ ăn cái kia?”
Diệp Noãn từ trong ngực anh ló đầu ra, hướng bên kia nhìn thoáng qua, cười nói: “Không phải, cái kia là hồi ức thanh xuân của Đàm Phượng.”
Diệp Noãn vừa định hỏi hắn gấp cái gì, liền thấy hắn đứng lên kéo tay Đàm Phượng: “Anh ăn xong, chúng ta đi thôi.”
“Chúng tớ đi đây nha.” Đàm Phượng chào hỏi Diệp Noãn một tiếng, liền mang theo hắn đi vào phòng mình.
Diệp Noãn nhìn hai người họ đóng cửa, có chút không nói gì.
“Em xem,” Cung Ngạn Vũ nói, “Loại tình huống hiện tại, anh chỉ có thể cùng em chen một chỗ.”
Hóa ra là tính toán như vậy, Diệp Noãn giờ mới hiểu được, anh Tiểu Thiên đúng là công thần, không phục không được.
Diệp Noãn nói: “Đây là khách sạn, anh có thể thuê thêm một phòng.”
“Không được.” Cung Ngạn Vũ ngậm cánh gà lắc đầu, “Ở một mình anh sẽ sợ hãi, nhất định phải ở cùng một chỗ với bạn gái mới được.”
“Thời điểm không có bạn gái thì làm như thế nào?”
“Thời điểm không có bạn gái anh còn chưa sợ hãi như vậy.”
Diệp Noãn bị chọc cười, công phu đóng giả của tên nhóc này thật là càng ngày càng tiến bộ.
“Anh chính là muốn ở bên em.” Cung Ngạn Vũ nói.
“Được rồi.” Diệp Noãn cười nhìn anh.
Ngày 30 cuối năm chào đón năm 2006, Cung Ngạn Vũ cố ý từ Bắc Kinh bay tới bồi cô.
Thật ra anh không đến cũng không có ảnh hưởng, nhưng mà chính cô cũng không nghĩ tới, anh tới, cô sẽ thỏa mãn và cao hứng như vậy. Không chỉ bởi vì được nhìn thấy anh, cũng là vì anh quý trọng đoạn tình cảm này.
Cung Ngạn Vũ tắm rửa xong ra phát hiện Diệp Noãn đang ngẩn người.
“Em đang suy nghĩ cái gì?” Anh đi tới bên cạnh cô.
“Không nghĩ gì cả.” Diệp Noãn nhìn thoáng qua phía cửa sổ, “Lúc anh đến em đang xem pháo hoa.”
Cung Ngạn Vũ bò lên giường, nằm xuống bên cạnh cô: “Rèm cũng không có kéo ra, có thể thấy rõ sao?”
“Nhìn không quá rõ ràng.” Diệp Noãn trả lời, sau đó lại bổ sung một câu, “Đẹp mông lung.”
Cung Ngạn Vũ cười rộ lên: “Kỳ thật…có phải hay không là do em lười?”
“Đây là toàn bị anh nhìn ra…” Diệp Noãn nhỏ giọng than thở.
Cung Ngạn Vũ xuống giường, thay cô kéo rèm ra rồi trở lại.
“Nhưng bây giờ đã không còn pháo hoa.” Diệp Noãn tiếp tục than thở, “Hơn nữa anh làm như vậy, sáng sớm ngày mai nắng rọi vào sẽ thật chói mắt, ngày mai em muốn ngủ nướng…”
“…” Cung Ngạn Vũ véo cô một cái, lại đi xuống kéo rèm. Lúc này đem cả hai lớp rèm đều kéo xuống.
Hai ngọn đèn sáng nơi đầu giường.
Cung Ngạn Vũ trở lại trên giường, Diệp Noãn kéo chăn hướng lại gần anh. Anh đem cả chăn và cô ôm vào trong ngực.
“Em không nghĩ anh sẽ đến,” Diệp Noãn nói, “Anh có thể đến làm em rất cao hứng.”
Cung Ngạn Vũ hôn tóc cô: “Nhìn thấy em anh cũng rất cao hứng.”
Không khí vô cùng ấm áp, hai người im lặng một hồi.
Cung Ngạn Vũ lại hỏi: “Em muốn xem pháo hoa sao? Nếu không thì ngày mai chúng ta đi mua tự mình phóng?”
“Không cần.” Diệp Noãn nói, “Em tương đối yêu thích nhìn người khác phóng.”
“Vì cái gì?”
“Bời vì không cần tiêu tiền a.” Đương nhiên giọng nói còn có chút đắc ý dào dạt.
“Còn sợ thiếu tiền xài sao?” Cung Ngạn Vũ cười rộ lên, cười xong lại có chút đau lòng, thật ra không phải thiếu tiền, là thói quen cho tới nay đi. Anh giữ chặt tay cô, “Có phải em không hay biết là bạn trai mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Đại khái cũng biết một chút.” Không có khả năng không biết à, anh là ca sĩ nổi tiếng nhất, dùng ngón chân nghĩ cũng có thể biết kiếm được bao nhiêu. Nhưng mà Diệp Noãn không có thói quen dùng tiền của đàn ông, cho nên vẫn cảm thấy anh có tiền là chuyện của anh, không có nhiều quan hệ với mình.
“Cho nên,” Cung Ngạn Vũ nói, “Về sau bất kể thích cái gì, đều có thể đến nói cho em biết.”
“Chỉ cần anh vẫn ở bên cạnh em là được rồi.” Diệp Noãn nói.
Vật chất gì đó, trước kia vẫn túng thiếu, thiếu thì thiếu, như vậy cũng có thói quen. Đến bây giờ, có thể có liền có, không có cũng không có việc gì. Cô không phải người có lòng tham, nếu thích anh, chỉ cần có anh là đủ rồi.
Chỉ có tâm người là không thể nắm trong tay, những thứ khác, cô đều có thể kiếm được.
Anh thích độc lập tự mình cố gắng, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy đau lòng. Muốn đem cả thế giới đến trước mặt cô, nhưng mà chỉ sợ đó không phải là những gì cô muốn. Cô thích anh, với anh mà nói cũng rất là trân quý.
Cung Ngạn Vũ ôm chặt cô: “Qua năm muốn về nhà sao?”
Giọng điệu Diệp Noãn bình thản: “Không về.”
“Vậy em có muốn cùng anh về nhà không?”
“Hả?” Diệp Noãn quay đầu lại nhìn anh.
Cung Ngạn Vũ hôn trán cô: “Mẹ anh có nói qua, bảo anh mang em về nhà.”
Diệp Noãn có chút khó khăn: “Lúc này sẽ không quá sớm?”
Tuy rằng biết nhà bọn họ là có ý tốt, nhưng mà thời gian hai người yêu đương không dài, như vậy liền tới nhà, ngược lại sẽ làm cho người khác cảm thấy không nghiêm túc.
“Anh cũng thấy vậy,” Cung Ngạn Vũ không cưỡng ép cô, “Em không muốn đi liền không đi, ngày mai em muốn đi đâu? Anh ở đây với em một ngày, hôm sau chúng ta cùng về Bắc Kinh.”
“Anh không cần về lo cho ba mẹ sao?”
“Ba mẹ có anh trai ta lo, em thì chỉ có mình anh có thể lo, cho nên đương nhiên quan tâm em rồi.”
Diệp Noãn cười rộ lên: “Anh đây gọi là khủy tay quay ra ngoài sao?”
“Không,” Cung Ngạn Vũ cũng cười, “Anh cái này gọi là thả dây dài câu cá lớn, năm nay cố gắng một chút, sang năm mang vợ về nhà. Ba mẹ có nhiều người quan tâm, còn có người có thể hiếu thuận hơn anh sao?”
“Không có người nào có thể so nói lý luận hơn anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]