"Tiếp theo em làm gì?" Tô Giản hỏi Diệp Noãn.
"Về nhà," Diệp Noãn ngáp một cái, "Ngủ."
"Đúng," Tô Giản gật đầu, "Em mau về nhà ngủ đi thôi." Anh quay đầu hỏi Cung Ngạn Vũ, "A Vũ, cậu thì sao?"
Cung Ngạn Vũ sắc mặt bình thường lại một ít, ánh mắt dừng trên quầng thâm mắt của Diệp Noãn, trả lời giọng hơi do dự: "Không biết... Hay là đi ăn khuya không?"
Tô Giản hỏi: "Ăn khuya? Không phải cậu mới vừa ăn cay gì đó?"
"A..." quả nhiên, nói dối một lần sẽ phải kéo theo nói dối một trăm lần, đôi tai Cung Ngạn Vũ vốn sắp trở lại bình thường giờ lại đỏ lên, anh lắc lắc đầu, "cái đó... không phải ăn khuya."
Cái bộ dáng này của anh cũng khiến Diệp Noãn buồn cười. Cung Ngạn Vũ nãy giờ có nhìn cô, nhưng cũng không đến gần, hiện giờ thấy cô bật cười, anh cũng chỉ dám bất đắc dĩ liếc cô một cái.
Đàm Phượng đã thu dọn xong, có thể xách giỏ đi ngay, nhưng mà cô nhìn nhìn đến Cung Ngạn Vũ, lại do dự bước qua chỗ Diệp Noãn: "Đi chưa?"
Diệp Noãn vẫn chưa ngưng cười, chỉ là quay sang nhìn Đàm Phượng, cầm giúp cô một cái túi, thản nhiên nói: "Đi thôi."
Cung Ngạn Vũ kỳ thật là bởi vì quá lâu không được gặp Diệp Noãn, muốn thấy cô một chút, nhưng lần gặp này bất quá không kéo dài hơn năm phút đồng hồ. Ánh mắt anh dính vào cô, đến lúc cô đã đi xa cũng không nỡ dứt ra, chung quy là một câu cũng không nói nổi.
Lúc làm bạn bè, muốn tìm gặp cô lúc nào thì gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-phu/1197960/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.