Anh suy nghĩ một lúc, nghiêm túc hỏi: "Vậy thì, chúng ta lúc ở bên nhau còn có thể làm gì khác?"
Nghe anh ta hỏi như vậy, Diệp Noãn cũng giật mình, nhưng chẳng qua cô hiểu anh, anh chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi.
Cung Ngạn Vũ, cái người này, có tài có năng lực, nhưng mà thật sự quá không biết cách nói chuyện với con gái rồi. Hai người ở chung còn có gì để làm, cái loại chuyện này đem ra hỏi cô, muốn cô trả lời thế nào chứ? Diệp Noãn đưa ngón tay xoa xoa thái dương, trong đầu đột nhiên nảy ra một câu kinh điển, vì thế liền trả lời: "Muốn làm chuyện có ý nghĩa."
Cung Ngạn Vũ: "..."
Cảm nhận được đầu dây bên kia im lặng, Diệp Noãn cười rộ lên: "Chỉ đùa một chút thôi, ăn cơm cũng là chuyện rất có ý nghĩa mà, anh xem, có thực mới vực được đạo mà, phải không?"
Không phải, anh hỏi chuyện này, mà chính anh cũng không biết mình muốn nhận được câu trả lời như thế nào.
Xe đã đến khách sạn, Diệp Noãn vừa xuống xe vừa nói với anh: "Em đến khách sạn rồi, cúp máy trước nha, chờ đóng xong phim này, em mời anh ăn cơm."
"Tốt."
Diệp Noãn cúp điện thoại, Đàm Phượng ở bên cạnh hỏi cô: "A Vũ hả?"
"Ừ."
"A..." Đàm Phượng kéo dài tiếng nói, trong giọng điệu có vô số thâm ý.
Diệp Noãn nhìn cô, buồn cười: "Cậu muốn nói cái gì?"
Đàm Phượng lập tức khôi phục vẻ đứng đắn: "Không, không có gì."
"Không có gì thì tốt."
Hai người cùng đi vào thang máy, Đàm Phượng nhìn nhìn Diệp Noãn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-phu/1197956/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.