Phí Thiên Nương được Mẫn Nhi dìu vào trong, nàng yếu ớt quỳ giữa sảnh, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng đôi mắt vẫn như cũ: kiên định, lạnh lẽo. 
"Nói đi. Đã biết sai chưa?" 
Nàng thực sự không biết, phụ thân nàng ngoài mấy câu này còn có thể phun ra mấy chữ nào khác không. Nghe tới nghe lui thật nhàm chán. Vừa nhàm chán lại vừa vô lý. Nếu bây giờ nàng trực tiếp mở miệng trả lời chỉ sợ không thể phát ra được lời nào tốt đẹp. Bị quất mười mấy roi, đau thấu trời xanh, nàng mới không muốn cái miệng hại cái thân thêm lần nữa. 
Đúng vậy, Thiên Nương nàng chính là sợ đó. Dù gì bây giờ mà bị đuổi ra khỏi Phí gia thì nàng cũng không đủ kinh phí trang trải cuộc sống đâu. Nàng rất yêu quý cơ thể xinh đẹp, bệnh tật của mình đó nha. 
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng nàng thực sự không thốt ra được mấy lời êm tai mà Phí Vân Đình muốn nghe. Âm thanh trong trẻo giờ đây có chút khàn khàn: "Phụ thân là muốn dùng hình ép ta nhận tội sao? Ta thực sự cảm thấy bản thân rất oan ức." 
"Thiên Nương! Muội nói bớt vài câu đi." Phí Uyên Châu gấp gáp ngắt lời nàng. 
Nàng ta vừa mới nhặt giúp nàng nửa cái mạng mang vào đây, vậy mà cái muội muội không biết tốt xấu này vẫn cứng đầu ương ngạnh như thế. 
"Cha, nhị muội còn trẻ, suy nghĩ chưa thấu đáo, chắc chắn có lí do riêng mới phạm phải lỗi lầm như vậy. Cần mong người suy xét đến biểu hiện ngoan ngoãn, đoan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nuong-tu-pham/2875252/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.