"Ngụy tiểu thư chê cười rồi." 
Thiên Nương cố gắng kéo khoé miệng, rặn ra một nụ cười "thân thiện". Nàng lặng lẽ gắp thức ăn bỏ vào chén. Đối mặt với bọn nữ nhân sân si này, càng trối bỏ, càng giải thích ngược lại càng khiến bọn họ có cơ hội nhảy vào họng nàng, càng nói càng hăng. Nàng rất lười dây dưa với họ. 
Song, Phí Thiên Nương hình như đã đánh giá thấp Ngụy Linh Linh, dù cho nàng không tiếp chuyện thì nàng ta vẫn có cách chọc hoáy, móc mỉa nàng đủ kiểu. Thiên Nương thật sự không hiểu, cũng không biết mình đã đắc tội các nàng lúc nào mà lại vô duyên vô cớ bị chỉa mũi dùi vào. Đáng lẽ chủ nhân chính của bữa tiệc nên là Phí Bảo Nhiên, nhưng đám nữ nhân này vẫn không ngừng bàn tán về nàng, câu nào cũng thật khó nghe. 
"Nhị tiểu thư, ta nghe nói Phong Dinh nơi đó đất rộng, người thưa, không biết vì sao ngươi lại đến đó chơi vậy?" 
"Ấy, Phùng tỷ tỷ, lúc nãy tỷ không nghe Phí phu nhân nói sao? Hình như nàng ta bị phạt đó, đến đó rèn giũa tính tình chứ ai lại chủ động chui vào cái nơi hoang vu đó thăm thú bao giờ." 
"Hahaha... Ra là vậy!" 
"Vậy là các tỷ chưa biết rồi..." Ngụy Linh Linh lại bắt đầu lên tiếng, nàng ta không nói ngay mà ngưng lại một chút, tao nhã uống một ngụm đào hoa tửu. 
"Sao vậy, Linh Linh. Có gì ngươi mau kể đi!" 
"Bọn ta tò mò sắp chết rồi đây!" 
"Không gấp, không gấp. Chẳng qua là ta có một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nuong-tu-pham/2875244/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.