Người hầu theo lời của Bảo Nhiên lần lượt đặt thêm vài chậu đá lạnh trong phòng. Đầu giường, nơi Thiên Nương đang nằm cũng có thêm một tỳ nữ tay cầm quạt giấy, phe phẩy đều tay. Khoảng chừng một khắc* sau, nàng cũng dẫn hồi tỉnh. Ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh, rồi dừng lại trên người nữ tử đang ngồi ăn điểm tâm cách đó không xa.
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Bảo Nhiên cũng ghé mắt trông sang. Biểu cảm vui mừng xẹt qua trong nháy mắt, nhưng sau đó lại khôi phục dáng vẻ thờ ơ, xa cách.
Nàng ấy chậm rãi đặt miếng điểm tâm đang cắn dở xuống đĩa, hai tay chắp trước bụng, dáng vẻ đoan trang nhưng cũng có chút cứng nhắc, chắc vì chưa quen với tư thế mới. Bảo Nhiên không nhanh không chậm đi đến trước mặt nàng. Vẫn là giọng điệu chán ghét đó nhưng không hiểu sao Thiên Nương lại nghe ra được sự lo lắng, quan tâm từ trong đó.
"Nhị tỷ, đừng bảo là tỷ không muốn thành thân nên đến cả mạng cũng không cần nữa nha. Tỷ làm như vậy, ta khó xử lắm. Ta mới tròn mười sáu, không muốn xuất giá thay tỷ đâu."
Sắc mặt Thiên Nương trắng nhợt, nàng chống cơ thể mệt mỏi của mình ngồi dậy. Trông nàng có chút mất mát:
"Muội yên tâm, ta không liên lụy đến muội đâu."
Không rõ vì sao nhưng Bảo Nhiên lại tức giận, nàng chỉ bỏ lại câu: "Tỷ liệu mà làm" rồi cùng tỳ nữ của mình hậm hực rời đi.
Liệu mà làm...
Muội ấy là muốn nàng làm gì? Ngoan ngoãn thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nuong-tu-pham/2875227/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.