Trời đã vào tối. Người hầu tay cầm theo chiếc lòng đèn nhỏ, chia nhau lần lượt đến các dãy hiên, thắp đèn. Thiên Nương đã quen với việc sáng chiều tối đều phải uống thuốc nhưng riêng vị đắng và mùi thuốc nồng nàn khó chịu thì vẫn không thể nào quen được. Như mọi hôm, sau khi uống cạn bát thuốc Hạ Nhi đưa thì nàng liền lên giường ngủ. Nhẩm tính thì nàng chỉ cần uống tiếp hai ngày nữa là hết thuốc, vết thương trên lưng cũng đã kết vảy, chẳng mấy chốc liền hoàn toàn lành lặn. Mấy hôm trước, Mục đại phu đã đến bắt mạch lại cho nàng, tình trạng cơ thể rất tốt, đang hồi phục rất nhanh.
Đêm hôm nay đặc biệt tối. Bầu trời không những khuất trăng mà còn nhiều mây. Đám mây dày không biết là đen hay trắng ngang ngược lấp đi ánh sáng yếu ớt của những ngôi sao.
Rất thích hợp để ngủ một giấc ngon lành, cũng rất lý tưởng để làm việc xấu.
Chờ thêm hơn một canh giờ *, đến khi chắc chắn ngoại trừ mấy gia đinh đứng gác thì toàn bộ Phí gia đều đã say giấc, thân ảnh màu đen mới nhẹ nhàng, cẩn thận, lén lút di chuyển. Chẳng mấy chốc hắc y nhân kia đã đứng trước thư phòng của Phí Vân Đình, đẩy nhẹ cửa rồi bước vào trong.
Không đắn đo suy nghĩ nhiều, nàng đi đến bên kệ sách, khẽ rút ra vài quyển. Bên trong vậy mà giấu một hòm gỗ nhỏ. Nàng cẩn thận sờ qua một chút, cảm nhận sự mượt mà, nhẵn bóng của mặt gỗ, sau đó lại khéo léo mở nắp hòm. Bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nuong-tu-pham/2875225/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.