“Cảm ơn anh, Lâm y thánh, tôi thực sự không biết phải cảm ơn anh thế nào cho đủ”.
Mộc Thanh Vũ hơi ngượng ngùng nói, trong lòng thâm nghĩ không biết Lâm Hiên có đưa ra yêu cầu đó hay không.
Lâm Hiên nhếch miệng cười, thản nhiên nói: “Cô không cần khách khí như vậy, chữa bệnh cứu người vốn là việc của người hành nghề y, đây chỉ là một việc nhỏ không tốn nhiều công sức gì, cô không cần quá coi trọng”.
Ông Hoa ở bên cạnh nghe được lời nói của Lâm Hiên, không khỏi âm thầm gật đầu, đây mới là tấm lòng nhân từ của một người làm nghề y, không giống như nhiều bác sĩ ngày nay mù quáng theo đuổi danh lợi mà quên đi tấm lòng chân chính của một bác sĩ.
Mộc Thanh Vũ do dự một chút, hỏi: “Lâm y thánh, anh có thể kết bạn với tôi được không, sau này nếu anh có việc cần giúp đỡ, cứ việc nói với tôi”.
Lâm Hiên cũng không có từ chối, sau khi kết bạn với Mộc Thanh Vũ, Lâm Hiên mới nhìn Ông Hoa.
“Ông Hoa, không biết ở nơi này của ông có nhân sâm trên 50 tuổi hay không, nhân sâm càng lâu năm thì càng tốt”.
Mục đích của Lâm Hiên trong chuyến đi là để mua nhân sâm, chuyện cứu người vốn chỉ là việc tiện tay.
“Đúng là cửa hàng của tôi có nhân sâm trên 50 năm tuổi, tổng cộng có ba củ, có hai củ là 50-60 năm tuổi, còn một củ là 80 năm tuổi”.
Vẻ mặt Lâm Hiên vui vẻ hỏi: “Có thể bán cho tôi không? Hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nhan-quy-y/3401414/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.