Lâm Hiên lái xe trở lại biệt thự của Tiêu Thiên Hàn, vừa trở về liền nhìn thấy Lâm Thanh Thanh đã có thể xuống giường đi lại.
“Anh hai”.
Lâm Thanh Thanh nhìn thấy Lâm Hiên trở về thì hưng phấn chạy tới.
“Anh hai, em khỏi hẳn rồi, em nhớ mẹ, chúng ta đi gặp mẹ đi!”
Lâm Hiên dừng một chút, gật đầu: “Được, chúng ta đi gặp mẹ đi?”
Lâm Hiên và Lâm Thanh Thanh cùng nhau đến nghĩa trang, Lâm Thanh Thanh vừa mới khỏi bệnh nặng, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.
Khi hai người đến trước bia mộ của mẹ, đôi mắt của Lâm Thanh Thanh đỏ hoe rưng rưng nước mắt.
“Anh hai, sau này chúng ta sẽ không bao giờ được gặp lại mẹ nữa, cũng không bao giờ có thể ăn được món thịt kho tàu và sườn heo chua ngọt mà mẹ làm”.
“Không sao đâu, sau này anh hai sẽ nấu cho em ăn”. Lâm Hiên ôm Lâm Thanh Thanh, cha anh mất tích, mẹ qua đời, Lâm Thanh Thanh là người thân cuối cùng của anh.
“Thanh Thanh, em có muốn đi học không? Anh hai có tiền, anh có thể đưa em đến trường học tốt nhất để đi học, có thể thuê giáo viên giỏi nhất dạy thêm cho em”.
Lúc này Lâm Hiên lo lắng cho việc học của Lâm Thanh Thanh, năng lực của mẹ Lâm có hạn, nên chỉ có thể nuôi một người đi học.
Vì vậy, Lâm Thanh Thanh đã bỏ học sau khi học. xong cấp hai.
“Thật sao? Em thực sự có thể quay lại trường học v?
“Đương nhiên là thật rồi”. Điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nhan-quy-y/3401411/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.