'Tô Huệ Chỉ thấy thế thì tiến lên, nhẹ nhàng nhận lấy tấm thẻ trong tay ông cụ Tô.
“Chú hai, chẳng lẽ chú muốn phản rồi? Tiền của ông cụ mà chú cũng dám cướp sao!”
Tô Xương Vân thấy Tô Huệ Chi nhận lấy tấm thẻ thì giận dữ quát: “Tô Huệ Chi, mày đang muốn chết à?”
Dứt lời, Tô Xương Vân như nổi điên, từ sau lưng rút ra một thanh đao dài, bổ xuống trước mặt Tô Huệ Chi.
Một đao kia của Tô Xương Vân không hề nương tay, rõ ràng là muốn lấy luôn tính mạng của Tô Huệ Chỉ.
Ánh mắt của Tô Huệ Chỉ lạnh lùng, không phản kích mà linh hoạt tránh né một đao kia.
Lâm Hiên nhíu mày vì anh mới mở trùng đồng thiên nhãn, cảm giác được Tô Huệ Chi mạnh hơn so với hoàng cấp hậu kỳ là Tô Xương Vân nhiều.
Có vẻ Tô Huệ Chỉ đang che giấu thực lực.
“Có thể mình nghĩ nhiều quá!”
Lâm Hiên lắc đầu, đều là người nhà họ Tô, Lâm Hiên cũng không nhìn ra thể chất đặc biệt gì trên người Tô Huệ Chỉ.
“Tô Xương Vân, mày to gan quá nhỉ! Cho rằng tao bị bệnh thì không trị được mày sao?”
Ông cụ Tô nổi giận gầm lên, hai bóng đen xuất hiện bên cạnh ông ấy.
'Tô Xương Vân thấy thế thì biến sắc: “Lão già, quả nhiên là ông vẫn che giấu thực lực!”
“Hừ, không giấu thì chết thế nào cũng không biết! Bây giờ biến cho tao! Nếu không đừng trách tao không khách sáo!”
'Tô Xương Vân dùng ánh mắt sâu xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nhan-quy-y/3401409/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.