" Thiên Nhai, ước gì chúng ta có thể mãi như thế này, mãi là bạn tốt của nhau, được không?"
" Tất nhiên là được."
Tôi và Tiểu Thanh cùng nhau nằm ngược chiều nhau trên một chiếc giường. Ánh mắt vô hồn của tôi hướng lên phía trần nhà, còn Tiểu Thanh, vui vẻ nhìn tôi cười nói, tôi cũng nhẹ nhàng trả lời lại cậu ấy.
" Thiên Nhai, sau này cậu dự định sẽ như thế nào... sau khi bố mẹ ly hôn?"
Đột nhiên, Tiểu Thanh nhắc đến chuyện bố mẹ tôi, trong lòng tôi không khỏi trở nên khó chịu.
Thấy tôi im lặng, cậu ấy liền lấy tay che miệng, vội xin lỗi tôi và tìm nói lảng sang chủ đề khác.
" Xin lỗi cậu, mình không biết nhắc đến chuyện này lại làm cậu buồn. Hay là bây giờ chúng ta xuống nhà tìm gì đó ăn đi. Dù gì..."
" Không sao. Chuyện gì đến rồi thì bắt buộc cũng phải đến. Đó vốn là quy luật tự nhiên rồi. Không nói thì cũng không làm thay đổi được chuyện gì. Có thể mình đang dần quên nó đi, nhưng khi cậu nhắc lại làm mình nhớ thì mình nên là người cảm ơn cậu mới phải, bởi vì ít ra mình biết mình vẫn còn cơ hội để gọi họ là bố mẹ."
Tôi quay sang nhìn, ngắt ngang lời Tiểu Thanh. Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt hối hận vì những lời mình đã nói, tôi chỉ cười an ủi cậu ấy mặc dù trong lòng cũng có buồn một chút.
" Thiên Nhai..."
" Được rồi, không phải nói muốn ăn sao? Mình xuống dưới nhà làm gì đó cho cậu ăn."
Nói, tôi ngồi bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nhai-toi-muon-em-cua-rieng-minh/18467/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.