" Thiên Nhai. Cậu không sao chứ?"
Vừa tan học, Tiểu Thanh chạy ra nơi tôi đang đứng trước cổng trường. Với vẻ mặt lo lắng, cậu ấy nhìn một lượt người tôi rồi ân cần hỏi.
" Ừm. Không sao, chỉ là bệnh hen lại tái phát nên... mới phải nhập viện thôi. Cậu không cần lo nữa. Được rồi."
" Cậu thật là... sao lúc nào cũng khiến người khác lo lắng như vậy chứ."
Vừa nói, Tiểu Thanh vừa đánh nhẹ vào tay trái tôi, trong mắt tôi cậu ấy chẳng khác gì một đứa trẻ con.
Tôi thấy cậu ấy như vậy, liền tìm cách để an ủi cậu ấy không lo lắng nữa.
" Tiểu Thanh cậu nghĩ mình là ai chứ? Tiêu cô nương từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra chuyện khiến cậu phải đau lòng. Ngoan. Không buồn nữa."
Nghe lời tôi nói, Tiểu Thanh liền cố gặng gượng cười, như vậy tôi cũng thấy nhẹ lòng hơn.
" Cậu xem. Mình không sao nữa, Tiểu Thanh. Tối nay mình sẽ ngủ ở nhà cậu. Được không?"
Tiểu Thanh nhìn tôi liền không ngại ngần mà nói.
" Tốt quá. Tất nhiên là được rồi. Chu gia xin hân hạnh đón tiếp Tiêu cô nương hậu hĩnh. Nếu có gì không vừa ý xin Tiêu cô nương bỏ qua cho."
Tôi và Tiểu Thanh cùng cười. Cậu ấy là người đầu tiên cho tôi cảm giác ở bên thoái mái như vậy.
Ở một nơi khác...
Biệt thự Mộc gia
Lộ Thi Thi - Mộc phu nhân. Trên tay cầm lấy chén trà vừa nhâm nhi vừa nhìn Mộc Nghiễm Tường tỏ thái độ không hài lòng, nói.
" Nghiễm Tường, không phải con không biết Mộc gia chỉ duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nhai-toi-muon-em-cua-rieng-minh/18466/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.