Buổi sáng hôm sau.
Tôi mệt mỏi, bước xuống giường. Đi chuẩn bị đồ để đến lớp.
Tối qua, tưởng mình đã ngủ quên trong phòng tắm. May mắn, bỗng giật mình tỉnh giấc vì cảm thấy lạnh. Vòi vẫn xả nước.
Lấy tay dụi mắt, từng bước từng bước xuống giường. Tiến lại gần cửa sổ, tôi kéo nhẹ màng cửa qua một bên. Trời đã sáng rồi. Nếu không kịp, không khéo lại trễ giờ mất.
Vệ sinh cá nhân xong. Tôi thay đồ, sau đó xuống dưới nhà kiếm chút đồ ăn lót dạ. Tối qua, nhớ lại vẫn chưa ăn gì, bây giờ bụng kêu đói làm tôi khó chịu.
Dưới nhà, mẹ tôi đang chuẩn bị đi làm. Tôi hỏi, mẹ bảo tối qua bố không về. Đồ ăn sáng, để trên bàn. Có lẽ là phần dành cho tôi.
Gia đình tôi hầu như ngày nào cũng vậy. Hiếm lấy một ngày cùng ngồi ăn chung một bữa.
Nói rõ hơn, việc ai người ấy làm.
Tôi vớ tạm lấy miếng bánh sandwich ngậm vào miệng. Uống cốc sữa mẹ pha còn nóng.
Rồi đi học.
Nhà tôi cách trường không xa lắm. Nhưng tôi rất lười phải đi bộ, nên thế, mỗi lần đi học tôi đều đi rất ung dung, ngắm cảnh.
Hôm nay có tiết bài kiểm tra ở trường, thầy chủ nhiệm bệnh nên chắc lại trống tiết nên tôi không cần việc gì phải vội.
Đi được một đoạn đường, tới cổng trường. Theo thường lệ, Tiểu Thanh vẫn đứng đó đợi tôi.
“ Thiên Nhai, cậu đi trễ thế. Mình chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu đây này. ” - Tiểu Thanh vừa nói vừa giơ hộp đồ ăn trước mặt tôi.
Tiểu Thanh tôi thường gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nhai-toi-muon-em-cua-rieng-minh/18461/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.