“Phụ hoàng, có đôi khi lời Nặc Kiệt nói chỉ có thể tin được bảy phần thôi.” Thiên Nguyệt Triệt từ trong vòng ôm của nam nhân chui ra, ở trên giường lăn qua lăn lại.
“Kia còn ba phần nữa đâu?” Đem tay ra một lần nữa chặn tiểu đông tây đang nghịch ngợm không ngừng kia lại.
“Bị hắn giấu diếm mất rồi.” Nằm yên trong ngực nam nhân khiến hắn tay chân bứt rứt, tỉnh rồi không có ngủ lại được nữa, Thiên Nguyệt Triệt chẳng thể làm gì khác hơn là muốn dùng việc lăn lộn qua lại để giết bớt thời gian.
“Tiểu điện hạ, ngài oan cho nô tài, nô tài thực sự không có tàng tư” Nặc Kiệt chỉ kém là chưa có gào khóc lên thôi, lần này thực sự hắn không có tích của riêng gì hết.
“Bổn điện hạ biết ngươi có tàng tư hay không, lúc về cung sẽ tra cho rõ.” Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nhỏm dậy, xấu bụng nói, “Trong cung ngươi hẳn là giấu diếm vật này vật nọ ở trong phòng ngủ đi, bất quá trên thuyền thì khác, chúng ta tới gần bờ rồi thuyền sẽ quay đầu trở lại, nếu như giấu ở nơi nào đó trên boong ắt sẽ có người đánh cắp mất, ngươi liền đem theo trên người a, dù vẫn lo sợ bị ta cùng phụ hoàng phát hiện ra.”
Nặc Kiệt trợn tròn con mắt, một câu cũng không thể nói, chỉ biết ngơ ngác nhìn chăm chăm đại nhân trước mắt, trong lòng đem tên mật thám nào đó đã báo cáo ẩn sự hung hăng mắng cho tới tấp, chờ hắn trở về, không bắt. không túm tên kia ra trị tội không được.
“Tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nguyet-chi-mi/1853579/quyen-6-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.