Chương trước
Chương sau
“Phụ hoàng, hắn đang hỏi chúng ta là ai?” Thiên Nguyệt Triệt cười cười, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, “Chúng ta là người đi qua gặp chuyện bất bình.”
“Ngươi…” Lão hải tặc sinh khí, vung tay nghĩ muốn cho Thiên Nguyệt Triệt một cái bạt tai, lại vẫn thấy tiểu tử này cư nhiên cười hì hì, ánh mắt khựng lại, tay thậm chí dừng giữa không trung, động không dám động.
‘Rắc’ – Cũng chỉ trong nháy mắt, hắn nghe được xương mình phát ra âm thanh, bất chợt toàn thân đau đớn.
‘A’
“Lão đại…” Những tên hải tặc khác thấy thế vọt lên, song vừa mới định tiến đến gần, thân thể đã bị ngoại lực bắn ra xa.
“Quên nói cho các ngươi biết, phụ hoàng ta tính nhẫn nại không tốt lắm.” Thiên Nguyệt Triệt hào hứng đi tới cạnh Thiên Nguyệt Thần, “Nhất là đối với những ké dám hướng ta mà động thủ.”
“Ngươi,…..các ngươi……” Tên lão đại lui về phía sau mấy bước.
“Nhưng thật ra, ngươi rất ngu, phụ hoàng dù nhẫn lại không tốt mấy nhưng tính tình lại vô cùng tốt a.” Thiên Nguyệt Triệt vui vẻ, thong thả nêu lên tính cách người nam nhân bên mình.
Cái gì gọi là tính nhẫn nại không tốt, tính tình rất tốt? – Bọn hải tặc rất muốn mở miệng ra hỏi.
“Chính là a, nếu các ngươi hướng về phía phụ hoàng ta động thủ, phụ hoành sẽ rất tốt tính cùng các ngươi chậm rãi chơi đùa, nhưng mà……”Con ngươi nheo lại, sát ý nổi lên, “Các ngươi lại động tới ta.” Tia băng lãnh lướt từ mặt đất xuyên thẫu hải tặc, từng tên một.
“Chính là như vậy.” Thiên Nguyệt Triệt lôi kéo tay Thiên Nguyệt Thần, “Phụ hoàng, bây giờ nên xử lý thế nào?”
“Triệt nhi có ý gì không?” Cùng đứa bé này chung một chỗ, có rất ít chuyện y tự làm chủ, mà hầu như đều thành thói quen luôn hỏi qua ý hắn.
“Ưm…” Cố ý nâng cằm bộ dáng trầm tư, chẳng qua con ngươi trong trẻo dần dần thu liễm, “Phụ hoàng, giết sao?”
“Nếu như Triệt nhi muốn.”
“Phụ hoàng.” Thiên Nguyệt Triệt nổi giận, tiếng gọi cũng nặng đi, “Giết người cũng mất thời gian.”
“Đem bọn chúng giao cho thủy quân thì thế nào?” Thiên Nguyệt Thần đề nghị.
“Vì sao?” Hải tặc cùng thủy quân, đây không phải là lật thuyền trong mương sao?
“Mang ra so sánh giao đấu trên biển, sợ là không có bất kì đội quân nào mạnh hơn, Mạn La đế quốc huấn luyện thủy quân, giữ lại bọn chúng trước khỏi lo họa.” Thật ra ngay từ đầu Thiên Nguyệt Thần đã có chủ ý này rồi.
“Ừm…. đàm phán không phải sở trường của Triệt nhi.” Tiểu tử cường điệu, ba câu không đồng ý, trực tiếp dùng vũ lực nghênh thị.
“Ngươi a….” Đem hài tử bốc đồng ôm vào trong ngực, Thiên Nguyệt Thần đi tới gần lão hải tặc, tên lão đại vội lui ra sau, “Các ngươi muốn làm gì?” Ánh mắt âm lãnh chăm chú nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt.
“Nhất định phải làm hải tặc sao?” Thiên Nguyệt Thần hỏi, giọng nói bình thản, dường như đang đàm chuyện nhân thường.
Hả? Tên đầu lĩnh có chút sửng sốt, một khắc trước nam nhân này còn toát vẻ lãnh khốc, khắc sau cư nhiên hỏi hắn loại vấn đề này, lão hải tặc nở nụ cười lạnh, “Có nhiều thứ không phải bản thân có thể chọn lựa, mà ngươi, nói nhảm quá nhiều.” Mạnh mẽ hướng Thiên Nguyệt Thần đánh tới.
Con ngươi mở lớn, trước mắt bỗng chốc chỉ là một mảnh bóng tối, người đâu…. Người đâu rồi?
Không nhìn thấy mà chỉ cảm thấy được hàn khí bức người khiến thân thể hắn không kìm được run rẩy, từ nơi nào ? Bịch….bịch…..Tim đập gia tốc, tử khí cận kề.
Vô số lần tung hoành trong kiếp sống hải tặc này cũng chưa bao giờ hắn cảm thấy sự tình kinh khủng đến thế, giờ khắc này…..
Đến khi hơi thở của bóng tối tạm thời biến mất thì lão đại hải tặc đã trốn ở góc phòng tự bao giờ, hai con mắt tan rã.
“Phụ hoàng dùng ám hắc khí hù dọa hắn.” Ám hắc khí – chính là đem góc tối nhất trong mỗi cá thể hiện ra trước mắt chính mình, đối mặt với nỗi sợ hãi tiềm tàng của bản thân, bất đắc dĩ có, bi thương có, nói cách khác là khiến cho nội tâm sẽ không thôi run rẩy.
Thiên Nguyệt Thần hướng về phía nhi tử bảo bối cười nhu hòa, quay qua đám hải tặc thì nghiêm lại, lạnh lùng, “Còn muốn làm hải tặc sao?”
Ban đêm khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ có đám hải tặc kia là không ngừng hít khí lạnh. Lão đại hải tặc là một kẻ mạnh, mà thời gian Thiên Nguyệt Thần sử dụng ám hắc khí cũng không dài, rất nhanh hắn đã hồi phục lại sự tỉnh táo, “Ta còn có thể làm khác sao?” Tựa như đáp lại, tựa như chỉ là một câu nói thầm trong miệng.
“Ta có một đội quân, muốn ngươi gia nhập.”
Cái gì?Lão đại hải tặc ngẩng đầu,người nam nhân này vừa mới nói cái gì, quân đội, hắn nói thật sao? Hắn….hắn là ai vậy?

Phụ hoàng là ngôi xưng thiếu niên kia gọi hắn, chẳng lẽ là hoàng đế ? Hoàng đế nước nào ?
“Ngươi là hoàng đế của Mạn La đế quốc?” Nghĩ tới lúc sáng đụng thuyền có treo cờ hiệu của Mạn La, như vậy người nam nhân này …?Không, không, không, làm sao có thể, hắn đường đường là vua của một nước, làm sao có thể.
“Phụ hoàng, hắn còn có chút đầu óc.” Thiên Nguyệt Triệt miễn cưỡng thừa nhận.
Lời Thiên Nguyệt Triệt vừa nói đã cho tên thủ lĩnh một sự xác nhận, người này có lẽ là hoàng đế Mạn La thực sự.
“Không bằng Triệt nhi vô sự tự thông.” Xoa đầu Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần cũng không keo kiệt lời khen.
Điểm này, Thiên Nguyệt Triệt rất đồng tình, nhưng là, “Phụ hoàng, người nói vậy ta cảm giác có chút không kính lão đắc thọ.”
“Đây là phụ thân khen ngợi nhi tử kia mà.” Nói trắng ra, chính là muốn khen ngợi nữa chứ tuổi tác thất kính gì. Thiên Nguyệt Thần chuyển tầm mắt hướng lão đại hải tặc hỏi lần nữa, “Như vậy, hiện tại ngươi đồng ý?”
“Lão đại.”
“Lão đại.”
Một số hải tặc hô lên, mặc dù nghe không rõ Thiên Nguyệt Thần cùng lão đại nói chuyện nhưng cảm giác vô cùng lo lắng.
Lão đại hải tặc quay lại nhìn đồng bọn, mặc dù bình thường có ghét bỏ bọn chúng ngu xuẩn nhưng mấy năm nay cùng sinh cùng tử, tình cảm không phải không lưu, trong lòng khó xử.
“Ta có thể dẫn bọn chúng theo cùng chứ?”
Lão hải tặc nói, việc này ngoài dự liệu của Thiên Nguyệt Thần, “Ngươi không cảm thấy ta đã quá ưu ái với ngươi rồi sao?” Ánh mắt khinh thường quét qua những tên hải tặc khác. Thiên Nguyệt Thần cười lạnh, cười tên kia không biết lượng sức mình.
“Bọn họ sẽ trở thành những thủy quân ưu tú.”
“Ta không thiếu đội ngũ, chỉ muốn có thêm một chỉ huy.”
“Nhưng với tài lực, vật lực của Mạn La đế quốc, thêm những người này có là gì? Bọn ta có thể không so được với những thứ quân đội các người có, nhưng bọn ta so với đám quân nhân ấy còn kiên cường gấp bội, so với họ còn hiểu sống với biển cả là như thế nào, bọn ta….bọn ta so với những người ấy, càng không sợ chết.” Mỗi lần ra biển là mỗi lần đem tính mạng buông bỏ theo neo, bởi vì ai cũng không biết giây kế tiếp sẽ xảy đến chuyện gì.
“Phụ hoàng, ta thấy mấy người này có thể thu nhận được, lời hắn nói cũng không sai, chúng ta quả thực không keo kiệt chút tiền này.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, có chút hài lòng.
Thiên Nguyệt Thần nheo mắt lại, thật lâu sau đó gật đầu, “Không sai.”
Lão hải tặc nghe vậy có chút không dám tin tưởng vận may trước mặt.
…..
Xử lý tốt chuyện bên này, phụ tử hai người rời đi, trước cứ để hải tặc ở tạm chỗ đó, đến lúc về, quân đội Mạn La sẽ tới đón người sau.
“Phụ hoàng, nếu như tên lão đại đó bỏ lại đồng bọn, phụ hoàng liền không nhận hắn nữa, phải không?”
“Nếu là người như vậy cớ sao có thể khiến cho người khác thần phục.” Hai thân ảnh một đen một trắng trở lại thuyền, vừa vào phòng thấy nhi tử toàn thân ngã dụi xuống giường, Thiên Nguyệt Thần liền tiến tới bế lên, “Triệt nhi, tắm rửa trước đã.”
“Phụ hoàng, ta mệt chết đi được. “ Miễn cưỡng mở mắt, nhìn nam nhân ở trước mặt, hai tay vòng qua cổ y nói, “Phụ hoàng giúp nhi tử tắm rửa đi.”
“Triệt nhi, thế này là đang câu dẫn ta.”
“Không.” Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, “Hai mắt ta cũng viết, ý tứ kia là rất đơn thuần.”
Nặc Kiệt gọi người chuẩn bị nước ấm, Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt thả vào thùng nước tắm, mùi máu tươi trên người vẫn còn lưu lại, hướng phía thùng tắm nhỏ vài giọt tinh dầu, mùi thơm nhàn nhạt lập tức tản mát, “Ngoan, chớ ngủ gật.” Tiểu tử này có khi chẳng thèm nghe lời nhắc nhở đó nữa, có phụ hoàng bên cạnh, hắn đã sớm yên tâm, ngủ thiếp đi. Thiên Nguyệt Thần ở bên một tay đỡ lưng Thiên Nguyệt Triệt sợ hài tử chìm nghỉm trong thùng, một tay an phận tắm rửa rồi giúp hắn lau khô.
Đợi hai người cùng nhau yên giấc, trời đã sớm muốn hửng lên.
Ở trên thuyền chiến, khi ngủ mở cửa sổ giống như đêm hè gió thổi khẽ vậy, vô cùng thoải mái, có chút tươi mát, có chút se se.
Nếu như không phải tiếng gõ cửa vang lên không ngừng thì hai thân ảnh đang ôm nhau ngủ kia sẽ càng thoải mái hơn.
….
Nặc Kiệt đang vui vẻ gõ cửa thì bỗng cảm giác được một đoàn sương mù màu đen từ bên trong phòng thoát ra, Nặc Kiệt biết này là do Thiên Nguyệt Thần tạo đi, vô thức nghĩ tới bệ hạ là muốn trừng phạt hắn, cho nên tổng quản đại nhân anh minh sáng suốt vừa thấy vội nhanh chân bỏ chạy, chẳng qua là ….. màn sương mù màu đen đó đã sớm đem hắn trói lại.
Bị quấn, kéo giải tới sát tường xong, Nặc Kiệt nhắm mắt lại, chờ thảm án.
Song, chờ mãi cũng không thấy chuyện gì phát sinh, không phải là hắn bị trói vô tường rồi sao? Nặc Kiệt len len mở mắt,Nơi này…? Này là phòng ngủ của bệ hạ với tiểu điện hạ mà !!
“Nặc Kiệt.” Thanh âm trầm ổn xen lẫn ý vị không vui truyền tới.
Nặc Kiệt ngẩng đầu, quả nhiên hắn bị lôi vào phòng rồi. Đưa mắt liền thấy một thân hình thiếu niên mảnh khảnh đang rúc vào trong ngực người nam nhân cao lớn hơn mà ngủ say. Lưu lại khóe miệng một vệt nước miếng lấp lánh, tiểu điện hạ trắng trắng mềm mền, thật đáng yêu.
“Ánh mắt của ngươi có thể trợn lớn hơn một chút nữa không.” Thiên Nguyệt Thần nhìn bộ dáng ngu ngơ kia của Nặc Kiệt mà sinh khí, dù sao người mà hắn đang ngắm cũng là con trai bảo bối của y, khi còn bé lỡ để hắn thấy cũng đã tạm thời chưa tính đến, nhưng hôm nay thì không được phép tái diễn nữa.
“A….” Nặc Kiệt sực tỉnh, bất tri bất giác cúi người, “Bệ hạ, nô tài là tới gọi người rời giường.”
“Ồ?” Thiên Nguyệt Thần khiêu mi.
Cơ mặt nặc Kiệt khẽ giật, “Bệ hạ, là những người được cứu trên tàu kia kêu nô tài tới gọi người.”
“Từ bao giờ Nặc Kiệt cũng thuận theo để cho người khác phân phó?” Thiên Nguyệt Thần trêu chọc nói, đã tìm ra điểm để đánh hạ Nặc Kiệt.
“Tham ô a.” Thanh âm non nớt từ trong lồng ngực Thiên Nguyệt Thần phát ra, thân thể dưới chăn động đậy, một bắp chân trắng nõn chậm rãi vươn ra, ở bên ngoài trời sáng thật sáng, cửa sổ có tiếng nước biển táp vô mạn thuyền, cảm giác vô cùng tốt.
“Tiểu….Tiểu điện hạ…..Nô tài là nguyện trung thành vạn kiếp.” Nặc Kiệt vừa lau mồ hôi lạnh vừa nói.
Phụ tử hai người tỏ vẻ không tin, một lớn một nhỏ, hai cặp mắt chăm chăm nhìn hắn.
“Thật sự rất rất trung thành a.” Nặc Kiệt cường điệu, gặp hai người kia không chút phản ứng. Nặc Kiệt biết điều thả ra từ trên người một đống đồ lớn, trong đó có thạch bảo ư, thủy tinh ư, đa số đều là hàng trân bảo, “Còn gì nữa không ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.