Chương trước
Chương sau
Ra khỏi hắc điếm, lại đi đến một điếm vô cùng huyên náo, hóa ra điếm này tổ chức võ đài, song song hạ tiền đánh cuợc.
Bởi vì đại lục này phổ biến là ma pháp, cho nên trên võ đài liền có quy định, không được sử dụng ma pháp, nếu không, với trình độ ma pháp của hai người, nhìn một cái có thể phân được thắng bại, hơn nữa lực sát thương của ma pháp cũng quá lớn.
Võ đài dùng để luận võ, là dành cho những người biết võ thuật, Thiên Nguyệt Triệt biết võ công của Đàn Thành rất lợi hại, đồng thời, ám vệ và minh vệ bên cạnh phụ hoàng cũng rất mạnh.
Phía trước người đông đúc, nửa bước cũng khó đi.
"Chủ tử, chúng ta đến một phòng trên lầu hai đi." Liệt La Đặc đề nghị, tuy giá tiền cao một chút, nhưng đối với người có được toàn bộ quốc khồ như chủ tử mà nói, không đáng gì.
Thiên Nguyệt Triệt biết Liệt La Đặc có mưu ma chước quỷ, khiêu mi giễu giễu: "Tiền công mỗi tháng của ngự trù rất cao sao? Sao bây giờ hào phóng mời chúng ta như vậy?"
Quả nhiên Thiên Nguyệt Triệt vừa nói ra, mặt Liệt La Đặc lập tức đen hơn phân nửa, "Chủ tử, tiền công mỗi tháng còn kém hơn một bộ y phục, một vật phẩm trang sức của chủ tử."
Thiên Nguyệt Triệt nghe Liệt La Đặc oán giận, tâm tình rất tốt, "Trở về bảo tài vụ trả thêm cho ngươi." Sau đó đi lên lầu hai.
Liệt La Đặc nghe vậy, vui vẻ, mặc dù tiền lương mỗi tháng của hắn đã rất nhiều, nhưng nhiều hơn càng tốt, hắn còn dành để dưỡng lão.
Phòng trên lầu hai tuy rộng, nhưng mỗi bàn đều ngồi đầy người, nhìn khắp bốn phía, chỉ có một cái bàn trống, cho nên, đương nhiên Thiên Nguyệt Triệt hướng đến đó.
"Xin lỗi, vị trí này đã có người đặt rồi." Thị giả hướng phía Thiên Nguyệt Triệt, lễ phép nói.
Ngay từ lúc vào Thiên Nguyệt Triệt đã lấy mắt kiếng xuống, bởi vì ánh sáng nơi này hơi tối, mang theo mắt kiếng thấy không rõ lắm.
"Nếu đối phương chưa tới, phàm là người tới trước sẽ được, để cho chúng ta đi." Liệt La Đặc cợt nhả.
Nhưng thị giả vẫn cười híp mắt, "Xin lỗi, nơi này của chúng ta chú trọng chữ tín, thật sự không còn cách nào."
"Linh động a, có hiểu linh động hay không?" Liệt La Đặc lườm một cái xem thường.
"Không sao, ta không ngại để mấy vị này ngồi chung." Thanh âm trầm thấp từ một bên truyền đến.
Thị giả nghe nói, vội vàng tiến lên, "Địch Trạch công tử, ngài đã tới?"
Nam tử được gọi là Địch Trạch gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, làm động tác ‘mời’, Thiên Nguyệt Triệt cười nhạt: "Đa tạ." Sau đó cũng không câu nệ, ngồi xuống.
Thị giả dâng trà và điểm tâm.
Tầm mắt của Thiên Nguyệt Triệt liên tục nhìn lôi đài, mà khóe môi luôn hiện lên nụ cười.
"Cố gắng lên a, thượng a, thượng a..." Cũng là Liệt La Đặc kích động, chỉ kém không xông lên mà thôi, "Thao, như vậy cũng được."
Hóa ra trên lôi đài có một tuyển thủ bị đánh ngã, một tuyển thủ khác đi qua, kết quả không cẩn thận, chân vướng một chút, ngã xuống lôi đài.
"Đây là hiển nhiên." Thiên Nguyệt Triệt cắt đứt tiếng rít gào của Liệt La Đặc, "Có cần phải kích động như thế không?"
"Chủ tử, không hưng phấn sao?" Liệt La Đặc thu hồi tầm mắt, hỏi ngược lại, "Nhưng cũng đúng." Đại khái là ngoại trừ nam nhân kia, hiếm có chuyện nào khiến chủ tử hưng phấn.
"Bởi vì ta đã xem cái hay hơn lôi đài." Thiên Nguyệt Triệt giải thích, quyền anh hiện đại mới thật sự kích động lòng người.
"Di?" Liệt La Đặc không hiểu, chủ tử đi xem sau lưng bọn họ khi nào, hay lúc chủ tử chưa đầy 5 tuổi, ngẫm lại cũng có thể, khi đó chủ tử đã giống tiểu đại nhân.
"Không biết công tử nói cái gì hay hơn cách đánh lôi đài?" Nam tử bên cạnh đáp lời, thật ra hắn chú ý Thiên Nguyệt Triệt từ đầu, hắn chưa từng nhìn thấy người như vậy.
Lãnh đạm mà lý trí, đối với chuyện chỉ ôm ba phần hứng thú, bảy phần tùy ý, hơn nữa có lẽ thiếu niên này ít ra ngoài, nếu không với dung mạo này, sợ là không được biết cũng khó.
Thiên Nguyệt Triệt có chút bất ngờ vì nam tử đáp lời, nhưng hắn không phải là người kiêu ngạo tự mãn, "Đại hội ma vũ so với đánh lôi đài hiển nhiên kích thích hơn nhiều." Thiên Nguyệt Triệt tùy ý nói một cái.
Đúng là, nếu nói ra quyền anh ở thế giới này thì có chút quái dị.
Nam tử cười cười, cũng không nhiều lời, cầm lấy hai cái chén, rót cho Thiên Nguyệt Triệt một ly trà, "Trà ở đây không tệ, nếu như công tử không chê."
Thiên Nguyệt Triệt cầm lấy ly trà, nâng tay kính nam tử.
Cuối cùng cuộc thi trên lôi đài tiếp tục.
"Là hắn." Liệt La Đặc thốt ra, người này là người Thiên Nguyệt Triệt gặp lúc mua mã não La Hán, nam tử nhã nhặn ở khách điếm: "Không thể nào, bộ dáng yếu ớt như vậy cũng muốn đánh lôi đài, kiểu như Đàn Thành mới đúng."
"Người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu, hắn thượng lôi đài hiển nhiên có nguyên do, chẳng ai không công đi chịu chết." Thiên Nguyệt Triệt lên tiếng.
"Các ngươi biết hắn?" Nam tử có chút ngạc nhiên.
Liệt La Đặc liếc hắn một cái, "Không phải chuyện của ngươi." Bởi vì chuyện cái bàn, ấn tượng của Liệt La Đặc với nam tử này vô cùng không tốt.
Địch Trạch nghe cũng không giận, vẫn mỉm cười ôn hòa như cũ.
"Liệt La Đặc, nói xin lỗi." Người ta rộng lượng, ngược lại sẽ thể hiện mình hẹp hòi, Thiên Nguyệt Triệt trầm giọng nói.
"Chủ tử!" Nói xin lỗi, với hắn? Dù sao Liệt La Đặc vẫn cảm thấy chán ghét.
"Không sao, công tử này nói không sai, chuyện không liên quan đến ta, ta xen vào chuyện của người khác, là ta xin lỗi mới đúng." Nam tử đúng lúc đỡ cho Liệt La Đặc, ánh mắt dừng lại trên người Liệt La Đặc thật lâu.
Nụ cười nơi khóe miệng dần dần rõ ràng, thấy vậy, Liệt La Đặc sởn gai ốc, nam tử này là người nham hiểm, tốt nhất ít đắc tội thì tốt hơn, mặc dù khắp Mạn La đế quốc chưa từng có người dám hại người của chủ tử, nhưng sáng không đến, trong tối khó nói.
Liệt La Đặc dựng tóc gáy, hướng về phía Địch Trạch nói: "Mới vừa rồi là tại hạ lỗ mãng, thỉnh đại nhân ngài không so đo với tiểu nhân."
Nói ra những lời này, ngay cả Liệt La Đặc cũng không thể tin được thành ý của mình, nhưng có nói vẫn tốt hơn.
Địch Trạch cười lắc đầu.
Chuyện ngoài dự đoán của Thiên Nguyệt Triệt, nam tử trên lôi đài có vẻ không muốn sống, giống như là đưa chính mình vào chỗ chết.
"Nam tử kia là Tệ Cự, là chú kiếm sư." Địch Trạch giải thích.
"Chú kiếm sư?" Ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt chuyển hướng Địch Trạch, trong mắt có chút không giải thích được.
"Uh, là chú kiếm sư của gia tộc Nhĩ Đặc Lãng, hắn có một đệ đệ vô cùng xinh đẹp, người mà Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực muốn đã lâu. Nguyên nhân xảy ra chuyện hình như là một tháng trước, có một kiếm sĩ đặt kiếm ở chú kiếm quán của gia tộc Nhĩ Đặc Lãng, nhưng sau đó thanh kiếm có vấn đề, vì vậy chú kiếm quán bồi thường rất nhiều kim tệ, mà thanh kiếm này do Tệ Cự chịu trách nhiệm. Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực bắt đền hắn, mặc dù thu nhập của chú kiếm sư không tệ, nhưng kiếm của kiếm sĩ vô cùng trân quý, Tệ Cự lấy đâu ra nhiều kim tệ như vậy, cho nên Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực cho hắn khoảng thời gian một tháng, mà một tháng sau chính là hôm nay, nếu Tệ Cự không có kim tệ, Nhĩ Đặc Lãng sẽ bắt đệ đệ của hắn gán nợ.
Dục Hương lâu là kỹ viện có tiếng nơi này, nếu hôm nay Tệ Cự không giao kim tệ, đệ đệ của hắn sẽ ở đó đấu giá, một tháng này, Tệ Cự cũng làm ăn không được, lấy tiền ở đâu ra." Địch Trạch giải thích chuyện không liên quan đến mình, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc gì, đối với hắn mà nói, đó chỉ là hí kịch thú vị.
"Hắn có thể đến chú kiếm quán khác." Thiên Nguyệt Triệt đưa ra ý kiến.
Quả nhiên, Thiên Nguyệt Triệt vừa nói ra, Địch Trạch nhìn Thiên Nguyệt Triệt giống như động vật quý hiếm, sau đó phá lên cười ha ha phá, thanh âm Địch Trạch âm trầm, cũng không có ý gì khác, "Công tử chưa quen thuộc luật pháp nước ta, nếu như chú kiếm sư cùng chú kiếm quán gia hạn khế ước, liền ngang hàng với nô bộc, nếu như hắn đi chú kiếm quán khác, kim tệ bồi thường khế ước càng nhiều, bồi thương kiếm hắn cũng không trả nổi, huống chi là bồi thường khế ước."
Thiên Nguyệt Triệt có chút lúng túng.
"Trận lôi đài này là vì chuyện liên quan tới gia tộc Nhĩ Đặc Lãng, tiền đánh cược tương đối cao, nếu công tử có hứng thú có thể đánh cược, coi như nhìn một tuồng kịch, mặc dù kết cục lôi đài đã định rồi." Địch Trạch vô cùng tàn nhẫn nói.
"Thật sao?" Thiên Nguyệt Triệt xem thường, "Có một số việc không tới cuối cùng không biết kết cục, theo ý công tử, trận lôi đài này Tệ Cự nhất định thua? Cho nên công tử đánh cược cho người khác?"
"Người khác là ma pháp sư Nhĩ Đặc Lãng gia tộc bỏ tiền mời tới, nhưng công tử nói sai rồi, mặc dù ta đã biết kết cục, nhưng con người của ta hết lần này tới lần khác chống đối vận mệnh, cho nên ta giống như công tử, đánh cược Tệ Cự thắng, mất một số tiền nhỏ nhặt không ảnh hưởng gì." Cầm lấy hoa quế cao bỏ vào trong miệng, hương vị ngọt ngào cũng không tệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.