Chương trước
Chương sau
"Đó cũng không phải là quái vật gì, mà là Kim đồng nhân lưu lại sau cuộc đại chiến giữa thần ma." Tin tức Thụy Miện nói ra đúng là kinh thiên động địa.
Cho tới nay trên đại lục này Thần tộc cùng Ma tộc là sự tồn tại thần bí, mặc dù biết nhưng chỉ là truyền thuyết.
Về Phỉ Bỉ Na thành, Phỉ Bỉ Na cũng là truyền thuyết, Thần tộc cư ngụ ở Quang Minh thần giới, Ma tộc cư ngụ ở Huyền Minh Ma giới, cũng chỉ là truyền thuyết, nhưng lúc này nghe được lời Thụy Miện nói, hẳn cũng không phải là truyền thuyết.
Đúng rồi, phụ hoàng, phụ hoàng chắc hẳn biết điều này, Thiên Nguyệt Triệt hạ quyết tâm sau khi trở về phải hỏi phụ hoàng một chút.
"Có thật sự tồn tại hay không, thật ra ta cũng không thể xác định, căn cứ đạo gia bọn ta ghi lại thì là thật." Thụy Miện nói cũng chỉ là trích lời đạo gia ghi lại: "Thiên Nguyệt công tử biết ta đang nói đến đạo pháp, sư môn của ta ở Cực Quang chi điện, theo ghi lại là Quang Minh thần tử tọa lạc tại điện phủ ở nhân giới, cho nên đạo gia bọn ta tôn trọng nhất là chủ nhân của Quang Minh thần giới – Quang Minh thần tử.
Mấy trăm triệu năm trước sau đại chiến thần ma, Huyền Minh Ma giới chi vương thất bại, thần tử đem Ma vương giam giữ tại nơi niết bàn ở nhân giới, ý đồ tiêu hóa ma tính của hắn."
" Niết bàn người nọ ở chính là cực quang chi điện của các ngươi sao?" Trong mắt Thiên Nguyệt Triệt hiện lên tia sáng, tựa hồ đối với chuyện này phi thường có hứng thú.
"Không sai, chính là cực quang chi điện, thần tử đem Ma vương giam giữ tại ma tháp trong cực quang chi điện, tạo bốn đồng nhân trông coi, cũng chính là bốn quái nhân công tử đụng phải.
Nhưng nửa năm trước bọn ta phát hiện cửa ma tháp bị mở rộng, bốn đồng nhân lại không cánh mà bay, điện chủ cùng với trưởng lão vội vàng quay lại tìm hiểu tình trạng ngày đó.
Nguyên lai đồng nhân không phải là không cánh mà bay, mà là đồng nhân tỏa kim quang bị lây nhiễm khí ma bên trong ma tháp mất đi hiệu dụng, ma tháp mở ra thì có một đạo hồng quang từ bên trong vội vàng trốn đi, hơn nữa hồng quang cuốn đi đồng nhân.
Vì thế ma vật bên trong ma tháp tạo phản, trốn xuống nhân giới, cho nên điện chủ phái gần hai phần ba người bọn ta tới nhân giới duy trì trật tự, đồng thời tìm kiếm đồng nhân, căn cứ chỉ thị, bọn ta tìm được đồng nhân ở vị trí phụ cận, mà lúc tối hôm qua công tử cùng đồng nhân đánh nhau, đồng nhân càng phát ra lực lượng nên chúng ta xác định được vị trí."
Thụy Miện chậm rãi mà nói, Thiên Nguyệt Triệt nghe, cảm thấy một trận quái dị, cái gì thần tử, cái gì Ma vương, cái thế giới này thật không phải là loạn bình thường, ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao trong lòng lại khó chịu, nhưng chủ yếu nhất chính là cứu về Liệt La Đặc, sau đó hồi cung.
"Đồng nhân xuất hiện ở Hồi Giác thế gia, Liệt La Đặc cũng biến mất, trong chuyện này có thể có liên hệ hay không, hơn nữa một giếng cạn, cư nhiên dùng đồng nhân coi chừng, bên trong ắt hẳn có cái gì, hôm nay Hồi Giác thế gia là Hồi Giác Khinh Liệt đương gia, người này ta cũng gặp qua, là người rất cẩn thận, nhìn vô hại, nhưng không phải không có vấn đề, ít nhất trong chuyện Liệt La Đặc, hắn ngay cả một chút nét mặt khẩn trương cũng không có.
Đồng thời đối với Liệt La Đặc mất tích cũng không có chút nào hoài nghi, trọng yếu hơn là ta là chủ tử của Liệt La Đặc, đi tới Lạc thành đáng lý hắn nên mời ta ở lại, nhưng một điểm phản ứng cũng không có, chuyện này về tình về lý đều không thông."
"Cho nên ý của Thiên Nguyệt công tử là Hồi Giác thế gia nhất định có vấn đề." Thụy Miện cũng nhận đồng.
"Nếu công tử cùng sư huynh nói như vậy, thì nhanh chóng thu đồng nhân không phải là được sao." Hào Thanh đưa ra ý kiến.
"Không đơn giản như vậy." Thiên Nguyệt Triệt nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua: "Tối hôm qua ta đến Hồi Giác thế gia còn phát hiện bên trong có một người thần bí, sức mạnh của hắn phi thường cường đại."
Mà ánh mắt trong bóng đêm khóa chặt hết thảy, luôn khiến hắn có một cỗ cảm giác xấu.
Lúc Thiên Nguyệt Triệt đi tới Hồi Giác thế gia một lần nữa, Hồi Giác Khinh Liệt vừa lúc ở nhà, đối với việc Thiên Nguyệt Triệt đến tựa hồ không có gì kỳ quái, thái độ không thể nói lạnh cũng không thể nói nhiệt tình, giống như là bách tính bình thường thấy hoàng tử.
"Bổn điện hạ muốn nhìn phòng của Liệt La Đặc một chút, thuận tiện tìm hiểu nơi hắn lớn lên, có lẽ sẽ lưu lại đầu mối gì, không biết ý kiến của Hồi Giác thiếu gia thế nào?" Mặc dù Thiên Nguyệt Triệt khách khí hỏi, nhưng mang theo lãnh ngạo, rõ ràng không để người cự tuyệt.
"Điện hạ quan tâm đại ca là vinh hạnh của Hồi Giác thế gia, nhưng Khinh Liệt còn chuẩn bị cho cuộc so tài thực thần ngày mai, nên còn rất nhiều chuyện bận rộn, sợ rằng không cách nào phụng bồi điện hạ, Khinh Liệt thỉnh hạ nhân dẫn đường cho điện hạ, chẳng biết có được không?"
Hừ, bổn điện hạ có thể cự tuyệt sao? Thiên Nguyệt Triệt buồn bực nghĩ trong lòng, trên mặt vẫn duy trì nụ cười: "Không sao."
Hạ nhân dẫn đường cho Thiên Nguyệt Triệt và Thụy Miện đi lại quanh quẩn trong Hồi Giác thế gia, mà Đàn và Đàn Thành nghe Thiên Nguyệt Triệt ra lệnh, đi về phía các hộ dân trong thành hỏi thăm chuyện của Liệt La Đặc.
"Thế nào?" Thiên Nguyệt Triệt dùng ánh mắt ý bảo Thụy Miện, muốn biết cái nhìn của hắn.
Thụy Miện lắc đầu, tòa nhà này nhìn không có gì khác lạ, hơn nữa tựa hồ còn có một cỗ hơi thở chính nghĩa lưu động.
Hai người nhìn gian phòng Liệt La Đặc, nhìn hoa viên, sau đó chẳng có mục đích mà đi tới, lúc đi đến một con đường, hạ nhân đột nhiên ngăn cản đường đi của bọn họ.
"Nơi này là cấm địa, nhị thiếu gia phân phó bất luận kẻ nào cũng không được tới gần." Hạ nhân cung kính nói.
Cấm địa? Thiên Nguyệt Triệt cùng Thụy Miện hai mặt nhìn nhau, bất quá cũng không miễn cưỡng, từ Hồi Giác thế gia đi ra, Thiên Nguyệt Triệt mở miệng: "Ngươi mới vừa rồi mượn gió bẻ măng là có ý đồ gì?"
"Ha ha... ." Thụy Miện cười to: "Cái gì cũng không thể gạt được ánh mắt Thiên Nguyệt công tử, có vật này không sợ không tìm được Liệt La Đặc, đến lúc đó có thể bảo hắn hảo hảo mà thỏa mãn dạ dày của ta."
Thụy Miện giơ giơ cái chén trong tay, lúc ở tù đảo ăn được một lần cháo Liệt La Đặc nấu, nhớ lại mùi vị kia còn muốn chảy nước miếng.
"Vậy cũng phải chờ hắn còn mệnh mới được." Thiên Nguyệt Triệt nhướng mày, bất quá lời nói của Thụy Miện khiến hắn yên tâm không ít: "Cái chén này có thể không?"
"Nếu như Liệt La Đặc dùng qua cái chén này, vậy thì có thể, Thiên Nguyệt công tử còn nhớ rõ ở tù trên đảo, lúc ta tìm Tiểu Phi dùng biện pháp gì chứ? Dùng châm chỉ dẫn, không thành vấn đề." Thụy Miện rất tự tin.
"Đã như vậy, tối nay làm phiền ngươi." Thiên Nguyệt Triệt miễn cưỡng mở miệng, cùng Thụy Miện chung một chỗ giúp người khác cảm thấy rất thoải mái, mùi vị mang theo sự hào sảng, có thể là do tính cách.
"Không khách khí." Thụy Miện cũng là người ngay thẳng, rất có phong độ nam tử hán.
Một đêm này Thiên Nguyệt Triệt không trở về Thổ Kỳ thế gia, mặt trời lặn xuống phía Tây, lúc trăng sáng dâng lên, rốt cục thời điểm tìm kiếm đã đến.
"Thế nào?" Thiên Nguyệt Triệt vẫn còn có chút lo lắng, vạn nhất cái chén này Liệt La Đặc chưa bao giờ dùng qua, đây không phải là lại không có đầu mối, cứ như vậy chỉ có thể lấy đồ Liệt La Đặc từng dùng qua trong hoàng cung, nhưng sẽ mất rất nhiều thời giam.
"Có thể ." Lúc châm bắt đầu động, Thụy Miện cười trả lời.
"Thật sao?" Ánh mắt lờ mờ của Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên sáng lên.
Thụy Miện cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt hài tử như vậy của hắn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cảm thấy thú vị mở miệng: "Nguyên lai Thiên Nguyệt công tử cũng có tính tình như vậy."
Hắn lão luyện cùng trầm ổn thiếu chút nữa làm người ta quên mất hắn chỉ là một hài tử mười ba tuổi, hài tử đang trong thời kỳ gây sự.
Thiên Nguyệt Triệt bị Thụy Miện nói vậy, trên mặt có chút hồng, dù sao hết thảy đều thành thục, là do hoàn cảnh dưỡng thành, nhưng trong tận tâm không cách nào phủ nhận hắn chỉ là thiếu niên.
Mà ở đời này, hắn vui vẻ, có Thiên Nguyệt Thần sủng ái, hắn có thể chân chính làm Thiên Nguyệt Triệt, không cần lo lắng một ngày nào đó tỉnh lại mình sẽ thế nào, lúc ngủ luôn có một người ôn nhu ôm hắn, khi tỉnh lại không phải lúc nào cũng ở trong cái ôm ấm áp, nhưng ít nhất mùi thị ấm áp kia tồn tại.
Mà ở trước mặt người khác hắn dùng thói quen được dưỡng thành từ đời trước, chỉ có trước mặt người kia hắn mới có thể cảm giác mình giống như hài tử.
Mà giờ khắc này biểu hiện của hắn, cũng là tính trẻ con hợp với số tuổi hiện tại của hắn.
Theo phương hướng châm chỉ thị, Thiên Nguyệt Triệt, Thụy Miện cùng với sư đệ của Thụy Miện – Hào Thanh, ba người đi tới hậu viện của Hồi Giác thế gia, cuối cùng dừng lại bên cạnh giếng cạn.
" Liệt La Đặc ở trong giếng cạn." Thiên Nguyệt Triệt khẳng định.
"Không sai, hơn nữa... ." Thụy Miện nhìn Thiên Nguyệt Triệt một cái: "Không biết Thiên Nguyệt công tử có cảm giác trong giếng cạn toát ra một cỗ hơi thở hay không, chính là cảm giác chúng ta nhận thấy lúc ban ngày?"
Loại cảm giác này khó hiểu, ngay cả hắn cũng không hiểu nổi.
"Ân." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu: "Tối hôm qua ta tới cũng cảm giác được cỗ chính khí này, nhưng ta thử dò xét qua, tựa hồ không thuộc về lực lượng trong ngũ hành, nhưng mà bây giờ cảm giác được tựa hồ lại thuộc về ngũ hành."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.