Chương trước
Chương sau
Theo thanh âm, Thiên Nguyệt Triệt quay đầu lại, người đến là nam tử thân hình cao lớn, nhưng là…
Tầm mắt đánh giá dừng lại trên đầu nam tử: “Ngươi là đạo sĩ?” Thiên Nguyệt Triệt nhớ tới hình như tám năm trước hắn cũng biết một đạo sĩ.
Nam tử sửng sốt, khóe miệng có chút cười: “Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, nếu công tử không để ý, có thể dời bước hay không?”
Ba người đi tới một chỗ vắng vẻ.
“Tại hạ Hào Thanh, không biết công tử xưng hô thế nào?” Nam nhân lễ phép mở miệng.
Núi rừng hoang dã mặc dù không một người, nhưng cả người nam tử lộ ra một cỗ chánh khí, khiến Thiên Nguyệt Triệt nhìn phi thường thư thích: “Xa.” Thiên Nguyệt Triệt đơn giản nói.
“Nguyên lai là Xa công tử.” Nam tử có điều lĩnh ngộ: “Vừa rồi cũng may Xa công tử kịp thời thu tay lại, nếu không tiếp tục sẽ ảnh hưởng tới tâm mạch của Xa công tử.” Hào Thanh phi thường bội phục thân thủ của Thiên Nguyệt Triệt, có thể cùng bốn người kia giằng co lâu như vậy, xem ra tu vi của thiếu niên này cực cao.
Hơn nữa, cho dù lúc này mái tóc dài của Thiên Nguyệt Triệt là mạch sắc, nhưng lúc cùng bốn người kia c giằng co, hắn có thể thấy rõ, đó là một đầu tóc dài hắc sắc.
“Đạo trưởng biết những đồ vật tà môn kia sao?” Thiên Nguyệt Triệt tò mò, hắn đã thấy không ít bảo bối k, nhưng đồ kỳ lạ như vậy là lần đầu thấy.
“Xin lỗi, về vật kia bần đạo không thể cho biết, nhưng không biết tại sao Xa công tử lại phải xông vào tòa nhà kia?” Hào Thanh vẻ mặt thành thực, khiến người ta không để ý lời của hắn.
Thiên Nguyệt Triệt suy tư trong chốc lát, tiếp tục nói: “Tòa nhà kia không thể đi vào sao?”
Ách?
Hào Thanh phát hiện cách nói của mình quả nhiên không dùng được: “Công tử không nên hiểu lầm, chẳng qua là… .” Nói đến một nửa lại phát hiện có mấy lời không thích hợp nói với cùng ngoại nhân, cho nên Hào Thanh có chút xấu hổ vò vò đâu.
“Không sao.” Lúc này Thiên Nguyệt Triệt phát hiện vị đạo sĩ này cũng sắc sảo, không đưa thông tin cho người khác ngay từ đầu, có chút thú vị: “Hai tháng trước bằng hữu của ta vào tòa nhà này, nhưng trong hai tháng liên tục không có tin tức của hắn, cho nên mới xông vào muốn tìm đến tột cùng, tìm rất nhiều địa phương nhưng không tìm được bóng dáng bằng hữu, đi một lúc thì tới giếng cạn bên cạnh.”
“Như vậy a.” Hào Thanh suy tư, rốt cục vẫn không thoát khỏi lương tâm: “Ngày mai đại sư huynh của ta sẽ đến Lạc thành, chờ Đại sư huynh của ta thu vật kia, Xa công tử có thể tới nhìn, có người công tử muốn tìm hay không.”
Thiên Nguyệt Triệt cười nói cảm tạ, cáo biệt Hào Thanh, Thiên Nguyệt Triệt trở lại Thổ Kỳ thế gia.
“Chủ tử trở về.” Đàn cùng Đàn Thành ngồi uống trà ở trong phòng Thiên Nguyệt Triệt chờ hắn.
Thiên Nguyệt Triệt mới nhảy vào cửa phòng đã nghe thanh âm của Đàn: “Các ngươi giữ cửa cho ta sao?”
“Thổ Kỳ công tử tìm công tử tâm sự, bị thuộc hạ cản lại, thuộc hạ sợ Thổ Kỳ công tử tới nữa, nên ngồi ở đây chờ chủ tử.” Đàn Thành giải thích, một bên cũng buồn bực, Thổ Kỳ Dịch Nhân này thật là người khó hiểu, cũng không phải nói hắn tâm cơ thâm trầm, mà là không theo phép tắc.
Có đôi khi người đơn thuần, càng khó hiểu.
Thiên Nguyệt Triệt gật đầu ý nói đã hiểu: “Các ngươi cũng về nghỉ ngơi đi, sắc trời không còn sớm, ngày mai còn có việc.”
Chuyện của Liệt La Đặc vẫn không có tin tức, còn có bốn người kỳ dị kia là từ đâu ra? Chả nhẽ trong Hồi Giác phủ có người thần bí.
Nhưng bỏ qua những thứ này, khiến Thiên Nguyệt Triệt buồn bực chính là Bạch y nhân kia, y có dấu hiệu trên trán giống Tinh Linh hoàng.
Tinh Linh hoàng? Thật là một hồ nước rất sâu.
Ngày thứ hai, mặt trời vừa mới lên, Thổ Kỳ Dịch Nhân đã vội vã tới gõ cửa phòng Thiên Nguyệt Triệt.

Mặc dù Thiên Nguyệt Triệt rất không tình nguyện rời giường, nhưng ở trong nhà người khác ngủ nướng là thất lễ, sớm biết như vậy ban đầu cứ ở khách điếm là hay nhất.
Dùng qua bữa sáng, hai bằng hữu Cốc Thương Quỳnh và Thủy Cách Nhĩ của Thổ Kỳ Dịch Nhân cũng đã đến, thời gian nghỉ ngơi thật tốt biến thành thời gian bốn nam nhân đi dạo phố thời.
Không phải cuộc so tài thực thần đã bắt đầu ư, chẳng lẽ mấy người này cũng không vội vàng sao?
Ngồi ở trong thực lâu của Cốc Thương gia, Thiên Nguyệt Triệt một lần lại một lần nhàm chán nhìn đường cái, rốt cục một đạo nhân ảnh rơi vào tầm mắt của hắn, hắn còn chưa tin mở trừng hai mắt.
Xác định mình không nhìn lầm, Thiên Nguyệt Triệt vọng động liền phi thân xuống từ lan can.
“Cẩn thận.” Cốc Thương Quỳnh theo sát mà vươn tay, ngoài dự liệu của bọn họ, Thiên Nguyệt Triệt ổn định rơi xuống rơi trên mặt đất.
Một thân bạch y phiêu nhiên, tóc dài theo bóng dáng mà phiêu đãng.
Cho dù thiếu niên ở trước mắt một đầu mạch sắc, nhưng Thụy Miện biết người nọ là ai, vui mừng hiện lên trong mắt của hắn, thậm chí hô hấp cũng thiếu chút nữa ngưng: “Thiên Nguyệt công tử.”
Thụy Miện rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập khi gọi tên người này.
Tám năm khiến người nọ thay đổi rất nhiều, hài tử đã từng lạnh và kiêu ngạo đến vậy, hôm nay tựa hồ có một tia nhân tình.
Thiên Nguyệt Triệt cười thoải mái, thế nào cũng không ngờ gặp được Thụy Miện ở đây, tám năm đã qua, nam nhân trước mắt đã không còn cuồng ngạo như khi đó.
Năm tháng khiến khí chất trên người hắn trở nên trầm ổn, toàn thân còn lộ ra một cỗ khí trong sạch.
Thiên Nguyệt Triệt mang theo Thụy Miện lên thực lâu, Cốc Thương Quỳnh, Thủy Cách Nhĩ cùng Thổ Kỳ Dịch Nhân thay đổi vị trí, hướng phía Thụy Miện gật đầu, tỏ vẻ hoan nghênh.
“Cốc Thương Quỳnh, Thủy Cách Nhĩ, Thổ Kỳ Dịch Nhân, vị này là Thụy Miện —— Lão bằng hữu của ta.” Thiên Nguyệt Triệt giới thiệu bọn họ với nhau.
Của ta?
Thụy Miện không quên cách xưng hô của Thiên Nguyệt Triệt, lúc mới quen, hài tử này kiêu ngạo cỡ nào, nhưng bây giờ…
“Tám năm không gặp, cách thức xuất hiện của Thiên Nguyệt công tử vẫn khiến người khác khó quên.” Thụy Miện cười trêu ghẹo, tám năm trước sự xuất hiện đó là trọn đời khó quên .
Thiên Nguyệt Triệt cười yếu ớt: “Khi đó còn trẻ, đúng rồi, Thụy Phi thế nào?”
Nhắc tới Thụy Phi, hai mắt Thụy Miện chăm chú: “Khi đó nếu như không có công tử cứu giúp, tiểu đệ sợ là khó thoát nạn kia, Thụy Miện ở đây lần nữa cảm tạ công tử.”
Tuy nói là bởi vì Sắc Vi lệnh của Cách Lực Hộc, nhưng vô luận như thế nào thì thiếu niên ở trước mắt đã cứu đệ đệ hắn lúc đó.
“Thiên Nguyệt công tử?” Thanh âm trầm thấp của Cốc Thương Quỳnh mang theo trêu ghẹo: “Tên của công tử thật sự rất đặc biệt.”
Ách?
Sau đó Thiên Nguyệt Triệt cầm lấy ly rượu: “Thiên Nguyệt Triệt.” Ba chữ nhàn nhạt chảy vào trong lòng lẫn nhau.
Thiên Nguyệt Triệt? Cốc Thương Quỳnh cùng Thủy Cách Nhĩ sửng sốt, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, trong lòng hai người kinh ngạc, cơ hồ là đồng thời đứng lên, nhưng nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt cầm lấy ly rượu hướng phía bọn họ mời ngồi xuống.
Động tác lần này, người thông minh đương nhiên rõ ràng, Thiên Nguyệt Triệt, lục điện hạ của Mạn La đế quốc, hoàng tử bệ hạ sủng ái nhất, con dân Mạn La đế quốc không người nào không biết, không người nào không hiểu. (Ở trước mắt kìa, Dịch Nhân của ca đó, Thủy ca)
“Đúng rồi, sao ngươi xuất hiện ở chỗ này?” Thiên Nguyệt Triệt đem tầm mắt chuyển hướng Thụy Miện, người không phải là nên ở Sắc Vi đế quốc sao? Chẳng lẽ cũng bởi vì cuộc so tài thực thần mà tới Lạc thành?
Nếu như nói là tiểu tử Thụy Phi kia, còn có thể, nhưng người này là Thụy Miện, Thiên Nguyệt Triệt vẫn có chút không tin.
“Này… .” Thụy Miện nhìn bốn phía, lúc này mặc dù cách buổi trưa còn có một chút thời gian, nhưng cũng không ít người, hơn nữa, chuyện này không phải chuyện đùa, Thụy Miện hướng phía nhóm người Cốc Thương Quỳnh cười cười có lỗi, sau đó hướng về phía Thiên Nguyệt Triệt nói: “Sư đệ ta đang ở thực lâu chờ ta, nếu như Thiên Nguyệt công tử không để ý, đến nơi đó ta sẽ đem chuyện nói cho công tử.” Chuyện năm đó trên tù đảo, là câu đố vĩnh viễn trong lòng hắn.
Mái tóc hắc sắc của Thiên Nguyệt Triệt dài như thác nước, ánh mắt phát ra ngũ thải quang mang, trên trán là dấu hiệu hỏa diễm thấu mình, hết thảy hết thảy nói cho Thụy Miện biết, người trước mắt chính là Tinh Linh hoàng trong truyền thuyết.
Thụy Miện nghĩ thầm, chuyện này nói cho Thiên Nguyệt Triệt hẳn là không sao.
Đi tới thực lâu theo lời sư đệ của Thụy Miện, Thiên Nguyệt Triệt cùng Hào Thanh sửng sốt, không ngờ lại có liên quan đến nhau.
“Nguyên lai Thiên Nguyệt Triệt công tử biết sư đệ ta.” Đối với việc bọn hắn biết nhau, Thụy Miện rất là kinh ngạc, sư đệ hắn mặc dù là người khôn khéo, nhưng thật ra có đôi khi rất hồ đồ, thế nào lại biết Thiên Nguyệt Triệt ?
Hào Thanh đem chuyện gặp gỡ Thiên Nguyệt Triệt nói một lần, Thụy Miện nghe, liên tục sửng sốt: “Bằng hữu của Thiên Nguyệt công tử?”
Thiên Nguyệt Triệt biết nếu như là lời của Thụy Miện, vậy thì không cần giấu diếm: “Là Liệt La Đặc, hắn là đại thiếu gia của Hồi Giác thế gia… Nhưng ngày hôm qua ta đến Hồi Giác thế gia, người nơi đó nói cho ta biết Liệt La Đặc đã rời nhà một tháng trước.”
Thiên Nguyệt Triệt đem nguyên nhân mọi chuyện đại khái nói một lần, Thụy Miện nghe, nhíu mày, chuyện Liệt La Đặc đúng là quái dị: “Công tử cùng bốn người kia giao đấu?”
Hơn nữa còn có thể an toàn thoát khỏi bốn người kia, tu vi của Thiên Nguyệt Triệt so với tám năm trước cao hơn một tầng.
“Nhưng ta không chiếm nửa phần ưu thế, giống như sư đệ của ngươi nói, nếu như tiếp tục không chừng người thua lại là ta.” Thiên Nguyệt Triệt thản nhiên nói: “Những quái vật kia có lai lịch gì chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.