"Kim Cang Bàn Tượng - Hiện thân!"
Từ sau lưng Lưu Tam Bảo, một luồng linh lực thổ hệ vàng óng, trầm đục bùng nổ. Không giống như lũ Giả Linh yếu ớt ban nãy, con voi khổng lồ này hiện ra với một áp lực kinh thiên động địa.
Đôi ngà của nó dài hàng chục trượng, vàng rực như kim loại quý, bốn chân như bốn cột trụ trời dẫm mạnh một cái khiến vách đá xanh nơi Y Thiên đang bám vào rung chuyển dữ dội, đá tảng rơi rụng lả tả.
Y Thiên nghiến răng, máu từ kẽ môi lại tuôn ra. Hắn cảm nhận được cơ thể mình đang gào thét.
Linh lực trong linh hải đã cạn kiệt đến mức khô khốc, chỉ còn lại Huyết Ma Dịch đang không ngừng rút lấy tinh huyết bên trong, máu vương bên ngoài để chắp vá hồi phục.
"Kim Đan Cảnh... vậy chẳng phải Khí Linh bản mệnh của tên kia đang ở Linh Tụ Cảnh? Nhìn thực lực của hắn… không khó để nhận ra Kim Đan của hắn đã cùng với Khí Linh hòa nhập."
Y Thiên thều thào, ánh mắt Âm Dương Nhãn đột ngột xoay tròn đến cực hạn. Hắn không nhìn Lưu Tam Bảo, mà nhìn vào chính đôi bàn tay đang run rẩy của mình.
Chợt nhiên, hắn bật cười, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào lòng bàn tay, tầm nhìn phút chốc trở nên vặn vẹo, nhưng không vì thế mà hắn dừng lại, trái lại còn nghĩ kĩ hơn, càng nhìn càng cười to.
"Ngươi cười cái gì?" Lưu Tam Bảo sửng sốt nhìn khó hiểu, nội tâm dâng lên một cỗ sợ hãi.
Hắn đột ngột đâm thẳng Thiên Bình Kiếm vào ngực phải, nơi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5170622/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.