Y Thiên nghiến răng, đôi Huyết Dực đập điên cuồng đến mức từng mảng lông vũ bằng máu rách toạc, tan biến vào hư không.
Hắn đã chạm tới gần miệng hang, nhưng ngay khoảnh khắc ánh sáng mờ ảo của tầng trên lộ ra, cả bầu trời bỗng chốc sụp đổ.
ẦM! ĐOÀNG! Hàng chục đạo Thiên Lôi mang theo thiên uy cuồng bạo, trắng xóa như những con cự long từ trên chín tầng mây xuyên qua miệng hang, giáng thẳng xuống đỉnh đầu Y Thiên.
"Ôi thôi chết… thế nào lại quên mất chuyện này. Thiên Lôi sẽ duy trì mức độ liên tục giáng xuống, khi nãy hình như có phù chú và đám Hắc Nhân Đội lao xuống mới nhắm đủ thứ mục tiêu, bây giờ trên này chỉ còn mỗi ta. Hiển nhiên Thiên Lôi mỗi lần xuất thế đều nhắm thẳng vào ta rồi. Đáng chết!"
Thiên Lôi đúng là theo từng phút giây hơi thở giáng xuống, khác cái đây không chỉ là Thiên Lôi vàng rực ban đầu, mà nó là rất nhiều rất nhiều Thiên Lôi được giáng xuống, mức độ sức mạnh tăng lên không ít.
Quả nhiên là thiên đã nhận ra được Y Thiên đang dần thoát khỏi sợi thức sinh mệnh của hắn, mà thiên quy là thiên quy, sẽ không cho phép một kẻ mang thân xác quái thai như hắn bước ra ngoài, trên thân còn mang theo cả Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi.
"Chút Thiên Lôi này là cái thá gì chứ? Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi mới là lôi điện tuyệt diệt!" Y Thiên gầm lên, các tia hắc tử lôi quang phóng thích ra khỏi cơ thể.
Trong khoảnh khắc, nó tức khắc tạo thành một lớp phòng ngự phản chấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5170621/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.