Tên ảo ảnh đó cười to, đáp:
"Này, ngươi cũng đừng có tưởng rằng chỉ có mình ngươi là ở trong một thế giới đau khổ cơ chứ. Ta. .cũng vậy mà? Đáng nhẽ ra cuộc sống ta đã yên bình bên Bạch Nhi rồi, tại sao, rốt cuộc là tại sao. .tại sao? "Hắn gầm thét:
"Lý Triệt, tên khốn đó lại tìm ra cơ chứ? ! Bọn ta đã chạy trốn đến một nơi thật xa rồi mà? "
Hắn càng nói càng lớn tiếng xúc động, hai dòng lệ trào ra như một con đê vỡ, chúng không chảy mà gào thét trên gò má, mang theo nỗi đau khổ đến tột cùng.
"Còn Linh Nhi thì sao? "Y Thiên bất ngờ hỏi.
"Linh Nhi? Ý ngươi là con nhóc luôn lẽo đẽo đi theo sau chân ta ư? Rất phiền phức, ta vứt nó lại gia tộc rồi, mặc cho nó tự sinh tự diệt. Ta và Bạch Nhi cùng nhau chạy trốn, mặc kệ cái gia tộc đó, họ tự làm tự chịu, ta không liên quan, cớ sao phải bắt ta cùng đối mặt. .-"
Y Thiên lập tức chỉ mũi kiếm vào tên đó, ra giọng uy hiếp:
"Ngươi nói cái mẹ gì cơ? Ngươi bỏ Linh Nhi lại? "
Lấy lại bản sắc lạnh lùng, Y Thiên vẫn nở nụ cười ớn lạnh đó.
"Con mẹ nó, dù sao ngươi cũng chuẩn bị chết rồi, ta còn ở đây nhiều lời làm gì cơ chứ? Bạch Tư Mi à, chạy trốn cùng nhau à? Ngươi quả là một người khác biệt đấy. Nàng ấy đối với ta cùng lắm là thanh mai trúc mã, còn Linh Nhi đối với ta là tất cả. Ta còn tưởng ngươi giống với ta, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045535/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.