Ánh sáng hiếm hoi từ mặt trời lọt vào từ kẽ hở trên vách đá. Gió thổi lên mang theo hơi ẩm của đất đá, không còn cái mùi mục rữa và ẩm mốc như bên dưới nữa.
Y Thiên cõng Ngân Xà Tí Hống, bước đi chậm rãi, mỗi bước đều vô cùng cẩn trọng, như thể sợ làm nàng đau.
Hắn khẽ hỏi, giọng nói đầy quan tâm:"Cô thấy ổn hơn chưa? "
Ngân Xà Tí Hống dựa vào lưng hắn, vòng tay qua cổ, khe khẽ đáp:
"Tạ ơn công tử. Vẫn còn. .đau lắm. "Giọng nói yếu ớt, nhưng đôi mắt nàng lại lấp lánh như ẩn chứa một điều gì đó.
Y Thiên nghe nàng than đau, lòng không khỏi dâng lên một chút xót xa. Hắn xoa xoa chỗ mềm mại của nàng, khẽ mỉm cười nói:
"Đừng lo, chỉ cần ra khỏi đây, ta sẽ tìm thuốc tốt nhất cho cô. "
Trong thâm tâm, Y Thiên chỉ mong có thể thoát khỏi thế giới tàn khốc này, có thể tìm được một người bạn đồng hành thực sự, quả thực rất khó khăn và cũng là điều mà hắn mong muốn nhất lúc này, hắn ở đây đã một mình quá lâu. Hy vọng này thật mong manh, nhưng lại là thứ duy nhất hắn bám víu vào lúc này.
Khi họ gần đến cửa hang, một luồng ánh sáng mạnh hơn chiếu thẳng vào mặt Y Thiên. Hắn cảm nhận được cơ thể Ngân Xà Tí Hống trên lưng mình trở nên nặng hơn. Nàng không còn yếu đuối như trước, cơ bắp đã có phần căng cứng trở lại.
Một luồng gió mát lành thổi tới, mang theo chút bụi bặm và mùi ẩm của đất, cuốn đi cái hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045521/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.