Ánh sáng từ Bạch Linh Ngọc trong vạt áo không chỉ soi rọi không gian tăm tối mà còn chiếu sáng tâm trí Y Thiên, xua tan lớp sương mù của nỗi sợ hãi. Hắn vẫn còn cảm nhận được sự tuyệt vọng, sự sỉ nhục, nhưng chúng không còn là lớp xiềng xích trói buộc hắn nữa.
Chúng trở thành nhiên liệu, trở thành động lực để hắn đứng dậy. Từng thớ cơ trên cơ thể hắn, vốn đã rệu rã, giờ đây căng lên, vì một quyết tâm sắt đá.
Hắn không chỉ đứng lên, mà còn gồng mình, siết chặt nắm đấm, như thể đang thách thức chính nỗi bất lực của bản thân. Máu khô, bụi bẩn vẫn bám trên quần áo, nhưng ánh mắt hắn đã thay đổi hoàn toàn.
Ánh mắt đó không còn là sự hoảng loạn của con mồi, mà là sự lạnh lùng, sắc bén của một kẻ đi săn vừa tìm thấy con mồi bị thương.
"Ngươi phải chết thôi, con rắn nhỏ à. "
Hắn rũ bỏ lớp bụi bẩn và sự nhếch nhác để gột rửa sự yếu đuối. Hắn vuốt lại mái tóc rối, thể hiện sự bình tĩnh đến đáng sợ.
Mọi cử chỉ, từ cách hắn đứng thẳng người, hít thở sâu, đến cách hắn siết chặt Thiên Bình Kiếm, đều toát lên một vẻ phong trần mà lại pha lẫn sự ngang tàng, quyết đoán.
Hắn quay lưng lại với lối ra duy nhất, một quyết định điên rồ mà chỉ những kẻ tự tin đến cực điểm mới dám làm. Hắn không còn chạy trốn nữa, hắn đang trở lại.
Từng bước chân của hắn giờ đây không còn vội vã, nó đầy sự thận trọng, chắc chắn. Mỗi bước đi là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045519/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.