Y Thiên tiến sâu vào di tích cổ đại. Mỗi bước chân của hắn đều thận trọng, chậm rãi, tạo nên những tiếng vang khô khốc rồi nhanh chóng bị nuốt chửng bởi sự im lặng đến rợn người.
Toàn bộ cơ thể hắn, từ đầu đến chân, đều căng như dây đàn, sẵn sàng phản ứng với bất kỳ tiếng động hay sự thay đổi nhỏ nhất nào trong không khí. Hắn không còn vẻ phong trần, lãng tử như trước đó, thay vào đó, từng cử chỉ, từng ánh mắt đều toát lên sự căng thẳng tột độ.
Hắn biết, kể từ giây phút bước chân vào đây, hắn đã trở thành con mồi, và kẻ săn mồi đang ở trong bóng tối, chờ đợi.
Không khí trong hang động dần trở nên nặng nề, bí bách, như một lớp chăn dày vô hình đang đè nén lồng ngực hắn. Hơi thở của hắn trở nên nặng nhọc, mỗi lần hít vào đều cảm thấy phổi mình như bị hun nóng.
"Lại là thứ mùi đáng chết này! "Hắn cố gắng làm chậm nhịp thở lại, hắn không muốn nghe thứ mùi này, hắn muốn bịt mũi lại nhưng tay phải hắn đang cầm thanh Thiên Bình Kiếm mất rồi.
Sâu vào bên trong, mùi hương cổ xưa càng nồng nặc hơn, hòa quyện với một mùi tanh tưởi, nhưng lại không phải là mùi của máu hay xác chết, mà là một thứ mùi vị quỷ dị, mang theo cảm giác nhớp nháp, ẩm ướt, khiến hắn cảm thấy buồn nôn.
Hắn muốn nôn ra, nhưng nỗi sợ hãi đã khóa chặt cổ họng hắn lại.
"Phù. Phải bình tĩnh thôi! "Hẳn thở ra một hơi để cố gắng giữ bình tĩnh. Sự hoảng loạn lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045517/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.