Y Thiên tỉnh giấc. Một tiếng rên nặng nhọc bật ra khỏi cổ họng, hòa vào không gian im ắng đáng sợ của hang động.
Toàn thân hắn đau đến tê dại, mỗi thớ thịt, mỗi thốn xương đều như bị nghiền nát, không còn chút sức lực nào để cử động. Lưng hắn nằm trên nền đá lởm chởm, từng vết thương chưa kịp lành cứa vào nhau, nhưng cơn đau thể xác không thấm vào đâu so với sự hỗn loạn trong kinh mạch.
Linh lực trong cơ thể hắn, vốn đã đạt tới đỉnh cao của Luyện Khí Thập Nhị Tầng, giờ đây đang cuộn trào một cách điên cuồng, xung đột lẫn nhau như một cơn lũ lụt.
Hắn cố gắng hít một hơi, nhưng lồng ngực lại đau nhói, một cơn ho khan dồn dập khiến hắn phun ra một ngụm máu đen đặc, nóng hổi, nhỏ xuống nền đất. Vị tanh tưởi trượt trên khóe môi, hòa cùng với bụi đất và máu khô, tạo nên một vị đắng chát đến tận linh hồn.
Hắn biết, nếu không làm gì đó, nguồn linh lực hỗn loạn này sẽ xé nát cơ thể hắn. Cơn hoảng loạn thoáng qua, nhưng bản năng sinh tồn đã ăn sâu vào máu thịt hắn lại trỗi dậy. Hắn không thể chết ở đây.
"Khốn kiếp. .. "Hắn lẩm bẩm, một tiếng nói khàn đặc.
Hắn lê từng chút một trên mặt đất, những ngón tay run rẩy bấu vào đá, hướng về phía chiếc túi gấm bên hông. Hắn không cần nạp thêm linh khí, mà cần một nguồn năng lượng thuần khiết để điều hòa và ổn định dòng linh lực đang mất kiểm soát.
"Đây rồi, Tấm Tiên Thể! "Hắn nghiến răng.
Cuối cùng, khi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045516/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.