Bước chân Y Thiên nặng trĩu nhưng vững vàng trên nền đất đá lởm chởm. Hắn tiến sâu vào trong hang, bỏ lại phía sau xác của hàng ngàn con Linh Cẩu và nỗi kinh hoàng của chúng.
Ánh sáng từ đôi mắt Âm Dương Nhãn của hắn yếu ớt soi đường, nhưng dường như nó chỉ còn đủ để hắn không va phải những vách đá lởm chởm. Địa hình bắt đầu thay đổi một cách đột ngột.
Những phiến đá xám xịt nhường chỗ cho những vách đá nóng rực, đỏ au như một lò nung khổng lồ. Từ những kẽ hở nứt nẻ, những tia lửa nhỏ bắn ra, lập lòe trong bóng tối, và một làn khói trắng cuộn lên từ đâu đó, mang theo mùi lưu huỳnh hắc ám.
Không khí trở nên nóng và ngột ngạt hơn. Mùi máu và tử khí từ bên ngoài giờ đã bị thay thế bằng mùi của kim loại nóng chảy và một thứ mùi vị tanh tưởi, nhưng không phải từ máu thịt.
Y Thiên đã cảm nhận được.
Đó là mùi của sự hư không, của những linh hồn bị xé toạc. Hắn nhíu mày, dòng linh khí trong kinh mạch hắn bắt đầu tự động vận chuyển, một dấu hiệu cho thấy có một mối nguy hiểm đang đến gần.
"Hay thật. "Y Thiên lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn và đầy vẻ thích thú:
"Ngươi rốt cuộc cũng không phải loại tầm thường. Cứ tưởng cả hang động này chỉ toàn một lũ Linh Cẩu loại thấp kém. "
Hắn nhấc cao Thiên Bình Kiếm, lưỡi kiếm đã khô máu nhưng vẫn phản chiếu ánh sáng mờ ảo từ những vách đá.
Âm Dương Nhãn của hắn cường hóa, bắt đầu hoạt động mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045514/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.