Gió lạnh lùa qua vách đá, mang theo mùi tanh nồng của máu và xác thối, đặc quánh đến nghẹt thở. Y Thiên vẫn đứng vững giữa xác của hàng trăm con yêu thú nhất cấp, thanh kiếm vẫn cầm gọn trên tay, những tiếng"Rắc! Rắc! "lại vang lên mỗi khi hắn cắn yêu hạch.
Y Thiên đứng đó, ngay giữa con đường hẹp, hun hút dẫn vào sâu bên trong, một mình đối mặt với hàng ngàn con yêu thú Linh Cẩu. Bóng tối như nuốt chửng mọi ánh sáng, nhưng hắn lại thấy rõ mồn một từng đôi mắt đỏ ngầu, từng hàm răng nhe ra đầy đe dọa.
Hắn không còn là con người đơn thuần của ngày xưa, mà là một sinh vật của vực thẳm này, một kẻ đã chết đi sống lại.
Ánh sáng từ đôi mắt đơn độc của hắn lấp lánh như ngọn lửa xanh ma quái, thiêu đốt màn đêm tĩnh mịch, chiếu rọi lên gương mặt dính đầy máu và bụi bẩn.
Tiếng gầm gừ vang vọng, dội vào tận xương tủy, nhưng Y Thiên chỉ mỉm cười. Nụ cười không còn là sự tự mãn của kẻ mạnh, mà là sự thống khoái đến điên dại của một kẻ tìm thấy lẽ sống, tìm thấy bản ngã chân thật của mình trong sự tàn bạo.
Hắn ném một viên yêu hạch vào miệng, cảm nhận dòng năng lượng hỗn tạp cuộn trào, linh khí thô ráp xé toạc cổ họng, nhưng hắn lại cảm thấy mình đang ở nhà, nơi hắn thuộc về.
"Thứ lỗi cho ta, "hắn lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn như tiếng đá nghiến, nhưng mỗi từ lại vang lên đầy kiêu ngạo, "nhưng đây không phải là một cuộc chiến. Đây là bản giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045513/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.