Chương trước
Chương sau
Điều hòa trong xe thậtấm áp , hai tay của Lâm Yến Vũ rụt vào bên trong áo khoác lông chồn. Trước đódo Tiêu Lỗi đứng lâu trong gió lạnh, mặt mũi đều bị đông lạnh tím ngắt, tháobao tay ra, chà xát hai tay, đặt bên môi hà hơi nóng, lại tháo mũ xuống xoa xoahai tai. Lâm Yến Vũ nắm tay anh bọc vào trong áo, che tay của anh lại, nhẹnhàng giúp anh chà xát tai, bàn tay nhỏ bé ôn nhu, từ tai vân vê mở rộng đếnvành tai, vô cùng thoải mái.

Trong phút chốc cử chỉquan tâm nhỏ nhặt của cô lại có thể làm cho sống mũi của anh chua xót, có mộtloại thương cảm kỳ lạ, lo sợ rằng đây chỉ là giấc mơ của chính mình, trong giấcmơ tỉnh lại, cô vẫn ở một thế giới xa lạ băng giá nào khác.

"Em nghe người dânnơi đây nói, ở Đông Bắc, nếu đứng ở bên ngoài quá lâu, chà lỗ tai một cái liềnrớt xuống." Lâm Yến Vũ hơi cười cười."Phải không, sao anh khôngbiết." Tiêu Lỗi cũng cười, che giấu cảm xúc trước đó.

"Em cũng khôngbiết là thật hay giả, cho nên vừa rồi em liền thử." Lâm Yến Vũ cười khanhkhách."Lỗ tai rớt xuống thật thì làm sao bây giờ? Đầu trống trơn sẽ biếnthành cây tiên nhân cầu (1)." Tiêu Lỗi cố ý chau mày."Rớt xuống thìem giúp anh dùng kim khâu lên lại." Lâm Yến Vũ nắm lấy vành tai Tiêu Lỗi,ngọt ngào cười với anh.

Xe chạy trên đường quốclộ nhiều giờ liền, Lâm Yến Vũ mới phát hiện điều bất thường, hỏi Tiêu Lỗi:"Đây là đang đi đâu vậy?" "Đến nơi em sẽ biết thôi." TiêuLỗi cười thần bí. Lâm Yến Vũ liền hiểu, chắc chắn không phải trở về khách sạn.

"Anh không nói choem biết, em không đi. Dừng xe! Dừng xe!" Trong lòng Lâm Yến Vũ có chútkhẩn trương. Không phải chờ tuyết ngừng để trở về Bắc Kinh, anh lại muốn dẫn côđến chỗ kỳ quái nào đó? Sẽ không giam cô lại nữa chứ? Ở đây cô không quen aicả, cũng chỉ biết có mình anh, nếu anh lại nhốt cô, chỉ sợ cô chết già ở chỗnày cũng không có ai biết.

"Đừng lộnxộn!" Tiêu Lỗi đè cô xuống, không để cô quấy rầy tài xế. Lâm Yến Vũ khôngcòn cách nào khác, đành phải phó mặc cho số phận. Tiêu Lỗi bảo cô uống nước, côcũng không uống.

"Trong xe khôkhan, uống nhiều nước để thông cổ họng." Tiêu Lỗi đưa chai nước khoáng tớitrước mặt Lâm Yến Vũ, Lâm Yến Vũ quay mặt qua chỗ khác, từ chối không phối hợp.Tiêu Lỗi thấy cô ngoan cố, đưa tay qua quay mặt cô lại, nắm lấy cằm của cô, đổnước vào trong miệng cô.

"Khụ..." LâmYến Vũ bị uống một hơi, nôn nước lên quần áo. Tiêu Lỗi lấy khăn giúp cô lau,vẫn bắt buộc cô uống nước: "Còn hơn một tiếng nữa mới đến nơi, không uốngnước thông cổ, em sẽ bị mất tiếng, ngoan một chút." Lúc này Lâm Yến Vũ mớingoan ngoãn nghe lời, uống nước.

Tài xế tình cờ nhìnthấy hành động của hai người họ từ gương chiếu hậu, thấy đầu tiên là hai ngườixô xô đẩy đẩy, sau đó lại ôm nhau chặt chẽ, cô phản kháng, anh ta liền hôn cô,cuối cùng cô cũng thành thành thật thật chui vào trong lòng anh ta, nhịn khôngđược cười trong bụng.

Anh lái xe cho lãnh đạonhiều năm, tình huống nào cũng đều gặp qua, ngồi ở phía sau xe liếc mắt đưatình như vậy, cũng không phải lần đầu nhìn thấy, hai người này là khách quý củalãnh đạo, nghe giọng nói hình như là người Bắc Kinh, mùa đông khắc nghiệt tuyếtrơi nhiều thế này lại đến Y Xuân, còn muốn đi vào trong rừng, không biết làmuốn săn thú hay trượt tuyết.

Khi xe tiến vào rừng,trời đã tối, nơi này chỉ là bên ngoài khu rừng, trên đường rất ít xe cộ, đènđường cũng rất sáng, 10 phút sau, xe chạy đến bên dưới một tòa biệt thự kiểuNga.

Dọc đường đong đong đưađưa, Lâm Yến Vũ gần như đã ngủ, khi Tiêu Lỗi gọi cô xuống xe, cô mới giật mìnhvận động tay chân đang tê cứng. Bước xuống xe, phả vào mặt là khí lạnh đến đóngbăng làm cả người cô run rẩy, đi đứng mềm nhũn, cơ hồ sắp té ngã, Tiêu Lỗi kịpthời đỡ lấy cô. Lâm Yến Vũ giậm giậm chân, theo anh tiến về trước, đôi giày bốtda hươu bước đi trên tuyết, lưu lại dấu giày bé nhỏ.

Tiêu Lỗi nói với LâmYến Vũ, một vùng công viên rừng rậm này là viện điều dưỡng của cán bộ quân khutỉnh, bình thường vào ở đều là cán bộ cấp Sư đoàn trở lên, mùa đông sĩ quan đếnđây nghỉ dưỡng không nhiều lắm, cho nên gọi điện thoại đến đây trước, để ngườita dọn dẹp nơi này tốt một chút.

"Anh dẫn em đếnnơi này làm gì?" Lâm Yến Vũ khó hiểu hỏi Tiêu Lỗi. "Nghỉ phép."Tiêu Lỗi thoải mái trả lời lại một câu."Cái gì mà nghỉ với phép nhỉ, hiệntại em đang suy nghĩ tranh thủ thời gian trở về Bắc Kinh, không có tâm tư ở lạiđây." Lâm Yến Vũ không có tâm trạng nghỉ phép gì hết.

Tiêu Lỗi thả lỏng tayxong, lập tức nắm chặt lại: "Anh thích như thế nào thì như thế ấy, em cóbản lĩnh thì tự tìm máy bay trực thăng bay trở về Bắc Kinh đi." Ở đâytuyết rơi rồi ngừng, ngừng rồi lại rơi, không biết khi nào thì trời mới có thểtrong lại, ở sân bay cũng chờ đợi vô ích, không chừng phải đợi đến một tuần.

Nhân viên cần vụ ở biệtthự đưa Lâm Yến Vũ đến một căn phòng ở lầu hai, nói với cô, phòng tắm ngay bêncạnh, cô có thể tắm bất cứ lúc nào. Lâm Yến Vũ vừa nghe nói có thể tắm, lập tứclấy lại hứng thú. Đợi suốt một ngày ở sân bay, lại ngồi xe mấy tiếng đồng hồ,xương cốt cả người cô đã sớm tan ra, nhu cầu cấp bách là tắm nước ấm để bổ sungnăng lượng.

"Cô Lâm, đồ ngủtrong tủ quần áo đều là chuẩn bị cho cô, còn có các sản phẩm chăm sóc da, đềuđặt trong tủ phía trên bồn rửa mặt ở phòng tắm." Nhân viên cần vụ cườitươi như hoa nói với Lâm Yến Vũ, tất cả các tiện nghi đều được chuẩn bị đầy đủdựa theo yêu cầu.

Lâm Yến Vũ mở cửa tủquần áo ra, trong tủ đầy đồ ngủ làm cho cô hoa cả mắt, không thể tưởng được ởđây tuy rằng hẻo lánh một chút, mức độ xa hoa không kém chút nào so với kinhthành.

Phòng tắm rất lớn,giống với phòng của cô, là phong cách cung đình Nga tráng lệ, nóc nhà rất cao,bức tranh lộng lẫy trên trần nhà là bức tranh tôn giáo các thiên thần và tiênnữ, đồ dùng trong nhà và trang trí bên trong đều là màu vàng nhạt, nền nhà cũnglà màu hồ đào đậm.

Viền bồn tắm lớn và vòinước cũng thế, đều được mạ vàng, trên tường phía đối diện với bồn tắm lớn làmột tấm gương thật lớn, gương mang phong cách Rococo (2),chung quanh được khảmcác loại đá quý, rực rỡ loá mắt. Lâm Yến Vũ nghĩ, những viên đá quý này khôngphải là thật chứ, người thiết kế biệt thự này cũng thật rất biết hưởng thụ nha,ngay cả gương cũng sang quý như vậy.

Nhưng vì sao nước trongbồn tắm lớn lại mang theo chút màu xanh biếc, dường như còn có chút vị thảodược? Lâm Yến Vũ nhăn mũi. Nhân viên cần vụ cùng cô đi vào phòng tắm, nhìn thấybiểu tình cô như vậy, liền nói: "Cô Lâm, bồn tắm thảo dược này dùng hơn 10loại dược liệu trân quý, vô cùng hữu hiệu trong việc giảm mệt mỏi, cô có thểngâm mình một lúc, có yêu cầu gì thì gọi cho tôi."

"Tắm thảo dược? LàTiêu Lỗi yêu cầu các cô chuẩn bị?" Lâm Yến Vũ nghi ngờ hỏi. Nhân viên cầnvụ gật đầu: "Buổi sáng gọi điện thoại đến, chúng tôi bắt đầu chuẩnbị."

Hừ, ngay lập tức đoánđược anh sớm có dự tính trước. Lâm Yến Vũ không suy nghĩ nhiều nữa, thoải máidễ chịu ngâm mình tắm rửa, tìm một bộ áo ngủ nhung tơ màu đen kiểu dáng đơngiản mặc lên người. Chất liệu tơ tằm cùng lông cừu kéo sợi nhỏ, vô cùng vừavặn.

Nhân viên cần vụ gõ cửatiến vào, nói với cô, cơm tối một lát nữa mới có thể chuẩn bị xong, hỏi cô cómuốn đến phòng mát xa bên cạnh trước để xoa bóp lưng hay không. "Cô Lâm,xoa bóp lưng vừa có thể giảm bớt mệt mỏi, vừa có thể giúp cô an giấc vào buổitối." Nhân viên cần vụ là một cô gái ngoài 20 tuổi, lúc cười lên có haicái răng khểnh rất đáng yêu. Lâm Yến Vũ không biết tên cô, trong lòng gọi cô làcô gái hổ.

"Được rồi."Lâm Yến Vũ đi đến phòng mát xa bên cạnh, cởi áo ngủ, nằm lên trên giường, nhìncô gái hổ lấy các sản phẩm chăm sóc da từ trong tủ ra sử dụng, nhẹ nhàng nhắmmắt lại. Trong phòng quá ấm áp và thoải mái, làm cho cô rất muốn ngủ.

Mềm mại ôn tồn thoa đềutinh dầu hoa hồng lên tay để mát xa, tay nghề của cô gái hổ rất tốt, theo lựcđẩy từ lòng bàn tay cô, Lâm Yến Vũ cảm giác được nhiệt lượng từ lưng tỏa ratoàn bộ cơ thể, thích hợp dễ chịu không thể tả.

"Làn da của cô Lâmthật đàn hồi." Cô gái hổ mang theo chút ý cười khen tặng, động tác tayphát ra ngày càng mềm nhẹ. Tiêu Lỗi mang đến người đẹp này vừa nhìn thấy thìlạnh lùng nhưng ngược lại bộ dạng và cư xử lại tốt, ở trong lòng cô gái hổ đềuđã đo lường được một phen khi cùng cô nói chuyện.

"Tinh dầu trà cóchức năng kháng khuẩn và tái tạo, đặc biệt hiệu quả đối với làn da bị tổnthương do cháy nắng, tinh chất huân y thảo (oải hương) và hoa hồng thì giúpkhép miệng vết thương và làm mờ dần các sắc tố lắng lại của vết sẹo." Côgái hổ sớm chú ý tới hai vết sẹo rõ rệt trên lưng chỗ gần mông của Lâm Yến Vũ,rất chừng mực nói với cô tinh dầu có thể cải thiện sắc tố da lắng đọng lại.

Lâm Yến Vũ vẫn khôngnói gì, nghe vậy, nhịn không được hỏi: "Thật sao?" Cô gái hổ ừ mộttiếng: "Đúng vậy, hiệu quả của tinh dầu đã sớm được công nhận rộng rãi,nếu cô Lâm không tin, có thể kiên trì làm thử một tháng để xem hiệu quả."

Ậy. Làm sao mình ở lạiđây một tháng được, trong lòng Lâm Yến Vũ nói, mắt nhắm lại.

"Cô Lâm, lát nữanên thử một chút tinh dầu Xô thơm (3) xem sao? Loại tinh dầu này không những cótác dụng nâng ngực, còn có thể thúc đẩy tuần hoàn máu ở ngực, làm cho bộ ngựcnở nang hơn." Giọng nói dễ nghe của cô gái hổ lại vang lên ở bên tai LâmYến Vũ.

"Không cần, cámơn." Lâm Yến Vũ từ chối. Cô không có thói quen để một người xa lạ vuốt vebộ ngực của cô. Cô gái hổ cười cười, không nói nữa.

Mát xa nhẹ nhàng làmcho Lâm Yến Vũ buồn ngủ, cô cũng không chú ý đến bàn tay khẽ vuốt trên lưng trởnên có chút thô ráp, đến khi cảm giác được có người hôn lên lưng mình, cô mớiđột ngột mở mắt ra.

Bừng tỉnh xoay ngườilại, Lâm Yến Vũ bất ngờ nhìn thấy Tiêu Lỗi đang trên giường, thân người cúixuống cách cô rất gần, tay anh vẫn còn đặt trên lưng trần của cô, vẻ mặt nhưcười như không thoạt nhìn có chút xấu xa.

"Anh vào đây khinào thế?" Khóe mắt Lâm Yến Vũ chăm chú, lấy áo ngủ bên cạnh giường che lênngười. Tiêu Lỗi nhún vai: "Anh vào đã lâu, em không cảm giác đượcsao?"

Lúc này Lâm Yến Vũ mớitỉnh ngộ, mát xa tinh dầu cái gì, đều là anh cố ý sắp xếp, anh chính là muốnthấy cảnh tượng hương diễm này, nhân lúc cô đang ngủ mới tiến vào.

Quay người đi, Lâm YếnVũ mặc áo ngủ, lại bị Tiêu Lỗi ôm lấy thắt lưng, chỉ nghe anh trêu đùa bên taiở cô nói: "Thật đáng yêu, thơm quá, bảo bối, để anh mát xa tinh dầu Xôthơm cho em nhé." Tay anh cũng không thành thật, làm càn sờ tới sờ luingực cô.

Lâm Yến Vũ không cảmkích, lấy tay anh ra: "Anh thích thì cứ thử đi." Cô bước xuốnggiường, chạy về phòng trước anh một bước. Đóng chặt cửa lại, anh gõ cửa, khôngmở cửa nên rời đi.

Sau khi chuẩn bị xongcơm tối, nhân viên cần vụ gõ cửa mời Lâm Yến Vũ xuống lầu dùng cơm, cô mới từtrong phòng đi ra. Tóc đã được sấy khô, không còn ẩm ướt nữa.

Trong phòng ăn, TiêuLỗi cũng đã thay quần áo, ngồi bên cạnh bàn ăn, khi Lâm Yến Vũ vào, thấy anhđang đưa một miếng thịt nướng vào trong miệng.

"Thịt bê nướng rấtngon, lại đây ngồi xuống cùng ăn nào." Tiêu Lỗi đón tiếp cô. Lâm Yến Vũngồi vào đối diện, nhìn thức ăn phong phú đầy trên bàn, nhưng lại không muốn ăngì, chỉ ăn một chén canh nấm cùng một đĩa salad trứng cá muối.

Trứng cá tầm biển tốtnhất nước Nga, ăn vào rất ngon, Tiêu Lỗi ra hiệu với nhân viên cần vụ rót choLâm Yến Vũ một ly sâm banh, Lâm Yến Vũ tiếp nhận nhấp một ngụm, chất lỏng mátlạnh từ miệng chảy vào trong dạ dày, cảm giác thấm mát khiến cơ thể khoankhoái. Giương mắt nhìn vào ánh mắt của Tiêu Lỗi đang nhìn chăm chú vào mình,Lâm Yến Vũ trừng mắt liếc anh một cái, hạ mi mắt xuống.

Ban đêm, Tiêu Lỗi ởtrong thư phòng gọi điện thoại, không biết là vì chuyện gì, thời gian rất lâucũng chưa ra. Một mình Lâm Yến Vũ xem tivi chốc lát, đến khi ngáp một cái, cảmgiác vô cùng buồn ngủ, có lẽ là do tácdụng của việc ngâm thảo dược trước đó, cô không gọi anh, tự mình đi ngủ trước.

Trước kia lên giườngluôn luôn lăn qua lộn lại thật lâu mới có thể ngủ, đêm nay rất nhanh liền đivào giấc mộng. Trong phòng ấm áp, cô thật sự ngủ rất say.

Khi Tiêu Lỗi ra khỏithư phòng cũng đã hơn 11 giờ, đi đến trước giường cô xem, cô đã ngủ rồi, vẻ mặtkhi ngủ điềm tĩnh ôn nhu, khẽ vuốt lên da thịt trắng nõn nà, cúi đầu hôn lêngương mặt cô, đi đến bên sô pha cầm lấy chiếc túi hiệu Hermes tùy thân của côđi vào thư phòng.

Trước đó anh đã bỏ mộtchút thuốc an thần vào trong ly sâm banh của cô, chắc chắn cô ngủ đến hừng đôngsẽ không tỉnh lại, lục lọi trong túi của cô, quả nhiên thấy lọ thuốc tránh thailúc trước vẫn còn trong đó.

Nha đầu kia đúng làkhông nghe lời như vậy, để cô đừng uống thuốc mà cô không nên uống nữa. TiêuLỗi vặn nắp lọ ra, đổ hết toàn bộ thuốc trong lọ ra, thay bằng thuốc vitamin cóhình dạng tương tự. Muốn có em bé hay không chỉ là thứ yếu, không thể nhìn côdày vò bản thân như vậy được. Làm xong mọi chuyện, anh bỏ lại lọ thuốc vàotrong túi của cô, làm như không có việc gì trở về phòng ngủ.

Nằm trong chăn, TiêuLỗi sớm ôm Lâm Yến Vũ đang say giấc vào trong lòng, hôn nhẹ lên trán cô, mặtdán vào cô, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một hình ảnh.

Không biết cục cưng côôm có bộ dạng thế nào, có thể cúi đầu đùa giỡn với cục cưng hay không, cục cưngcười, cô cũng cười theo. Tiêu Lỗi chỉ cảm thấy ngực nóng lên, vô cùng khát khaohình ảnh này, cô ôm em bé, anh thì ôm cô, cả hai mẹ con đều là kho báu của anh,nhất định anh phải giữ họ ở bên người để bảo vệ thật tốt.

Nghĩ đến đây, bên môiTiêu Lỗi hiện lên ý cười thản nhiên.

Sáng sớm hôm sau, LâmYến Vũ còn đang ngủ, thì bị Tiêu Lỗi đánh thức."Thu dọn nhanh lên mộtchút, lát nữa chúng ta đi săn thú." Tiêu Lỗi ngồi trên giường, cánh tay từngoài thò vào trong chăn của cô."Em không đi, ngay cả súng em cũng chưatừng sờ qua, không biết săn thú như thế nào." Lâm Yến Vũ vẫn còn mệt mỏikhông muốn di chuyển.

"Em đi theo anh làđược." Tiêu Lỗi túm Lâm Yến Vũ từ trong chăn dựng dậy, nhìn cô mềm mại phủphục tựa vào vai mình, vỗ vỗ lưng cô. Lâm Yến Vũ ngẩng đầu, chăm chú nhìn anh:"Rốt cuộc anh muốn thế nào, đừng ép buộc em nữa. Em muốn ngủ, em buồnngủ." Tiêu Lỗi thản nhiên cười, không để ý tới lời nói làm nũng của cô,ngón tay nhẹ nhàng búng lên mặt cô: "Có rất nhiều thời gian cho em ngủ,hiện tại phải theo anh ra ngoài."

Lâm Yến Vũ không nóigì, chậm rãi lùi vào trong chăn, Tiêu Lỗi xốc chăn lên, uy hiếp: "Em khôngthay quần áo, có phải chờ anh tự tay thay cho em hay không?" Tay anh nhẹnhàng lôi kéo bên hông cô, dây lưng áo ngủ liền bị nới lỏng ra, cô bất ngờkhông kịp đề phòng, lộ ra da thịt tuyết trắng.

"Anh làm gìvậy." Lâm Yến Vũ vội vàng mặc lại áo, che chở thân thể."Anh bảo emthay quần áo nhanh lên. Cho em 10 phút, thu dọn xong thì xuống lầu dùngcơm." Tiêu Lỗi nói xong lời này liền đi ra khỏi phòng.

Phục vụ quân đội nênmắc bệnh nghề nghiệp, mặc quần áo còn phải hạn định thời gian, Lâm Yến Vũ nóithầm trong lòng, le lưỡi với bóng lưng của anh, ngoan ngoãn làm theo.

10 phút sau, cô thấyanh gọi người chuẩn bị tốt săn trang, đúng giờ xuất hiện ở phòng ăn, sau khidùng xong bữa sáng, hai người chuẩn bị để xuất phát đi vào rừng săn thú.

Tiêu Lỗi hỏi Lâm Yến Vũcưỡi ngựa hay ngồi xe. Lâm Yến Vũ suy nghĩ, cưỡi ngựa chắc lạnh lắm, vẫn nênngồi xe tốt hơn, hơn nữa ngộ nhỡ có dã thú chạy đến, ngồi trong xe còn an toàn,vì thế trả lời là ngồi xe. Tiêu Lỗi biết cô sợ lạnh, vì thế bảo người ta an bàixe.

Nhân viên công tác mangđến 2 con chó săn, để họ dắt theo, Lâm Yến Vũ hơi sợ chó, nhưng nhìn 2 con chósăn được huấn luyện kia tự lên xe, ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, lại cảm thấy rấtthú vị, nên mang theo chúng nó.

Xe chạy hơn 10 phút,anh dừng lại bảo cô xuống xe. Cô sợ lạc đường, bám sát sau lưng anh, một tayanh nắm chó săn, một tay kéo cô, xuyên qua rừng, như là hết sức quen thuộc địahình.

"Tại sao anh khôngmặc áo khoác ngoài, không lạnh ư?" Lâm Yến Vũ thấy anh không mặc áo khoácquân đội (military coat),tháo khăn choàng ca rô lông cừu trên cổ của mìnhxuống, cẩn thận giúp anh quàng lên cổ.

Tiêu Lỗi mỉm cười:"Không lạnh, bên trong anh mặc 2 cái áo lót lông cừu, 1 cái áo lông 3 lỗ,lớp da bên trong áo khoác là da cừu non , vô cùng vừa vặn ấm áp, hơn nữa vớiloại thời tiết này, anh đã sớm thích ứng."

Đàn ông và phụ nữ rốtcuộc không giống nhau, cô ra bên ngoài liền cảm thấy lạnh ghê gớm, còn anh lạinói không lạnh, với lại thật sự là anh không lạnh, tay vẫn ấm áp, nắm lấy taycô bọc vào trong túi của anh.

Chú thích:

(1) Câytiên nhân cầu (hay còn gọi là nắm tay tiên):Tiên nhân cầu là loại cây dễ sống, không cần tưới nước liên tục. Thân cây nhâncầu to và dài, xung quanh đầy gai. Không phải là cây xương rồng tuy hình dạnghơi giống.

(2) Kiến trúc Rococo làmột phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18. Đây là phongcách kiến trúc được sử dụng phổ biến ở thời của hoàng hậu Marie Antoinette. Cácphòng thuộc phong cách Rococo thường được thiết kế thành một sản phẩm nghệthuật tổng thể với vật dụng trang trí lộng lẫy và thanh tao, những vật phẩmđiêu khắc nhỏ, những chiếc gương trang trí, thảm thêu, ngoài ra nó còn được bổ sungbởi những bức tranh tường tinh tế.

(3) Tinh dầu Xô thơm: cótên khoa học là cây Salvia officinalis L., thuộc họ Húng Lamiaceae. Xô thơmđược phiên âm từ chữ Sauge “thơm”, vì cây này có mùi thơm đặc trưng. Xô thơm cónguồn gốc từ các vùng Địa Trung Hải và sau được trồng khắp châu Âu và cả Mỹchâu. Ở Việt Nam đã trồng thử Salvia officinalis tại Đà Lạt. Từ xưa, cây Xôthơm được xem là một loại thảo mộc thiêng liêng, đặc biệt là người La Mã tinrằng cây xô thơm có thể chữa khỏi tất cả mọi bệnh tật, kéo dài cuộc sống conngười. Người Trung Quốc cũng đánh giá cao giá trị của cây Xô thơm, họ cho rằngxô thơm là 1 dược liệu có tác dụng chữa vô sinh. Trong thời Trung Cổ, xô thơmcũng được gọi là “Oculus Christi” có nghĩa là Mắt của Chúa Kito. Trong suốtthời gian này, người ta cho rằng Xô thơm đã được thiên chúa ban tặng do hiệuquả đáng kinh ngạc của xô thơm trong trị bệnh cho người dân.

Tác dụng: Xô thơm cũngđược sử dụng trong ẩm thực, tạo hương vị cho các món ăn. Trong ngành dược,xô thơm còn được sử dụng để làm mát và làm sạch, làm dịu mắt bị viêm. Cây Xôthơm có hương thơm độc đáo và mùi hương của Xô thơm được sử dụng phổ biến trongcác loại nước hoa và các sản phẩm khác của nam giới. Xô thơm là một trong cácsản phẩm tinh dầu tốt nhất có tác dụng thư giãn, giải tỏa stress và làm tỉnhtáo, sáng suốt.

Trong liệu pháp tinhdầu, cây Xô thơm được sử dụng với nhiều mục đích điều trị khác nhau, từ tăngcường sức khỏe hô hấp đến tăng cường bộ nhớ. Xô thơm cũng là một hương thơm phổbiến trong nước hoa và các loại nước thơm, đặc biệt dành cho nam giới. Xô thơmcũng có thể được tìm thấy trong xà phòng, dầu gội, chất tẩy rửa cũng như cácloại nước súc miệng, thuốc súc miệng và kem đánh răng. Cây Xô thơm cũng là mộtnguồn chất chống oxy hóa tự nhiên (mặc dù dùng dạng tinh dầu để ăn uống khôngđược khuyến cáo). Có rất nhiều giống Xô thơm khác nhau tuy nhiên cây Xô thơmhoa đỏ được sử dụng trong hương liệu vì nó có tác dụng điều trị cũng như kinhtế. Xô thơm có trong Dược điển Dược Thảo Anh, hiệu quả đặc biệt khi pha trộnvới tinh dầu cam quýt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.