Phía sau cánh rừngtuyết xuất hiện rất nhiều động vật nhỏ ra kiếm ăn, thỉnh thoảng có chim tùng kêvà thỏ rừng chạy tới bên cạnh họ, Tiêu Lỗi thả chó săn, chó săn lao ra như tênbắn đuổi theo đám thỏ hoang cùng các động vật nhỏ khác.
Chỉ chốc lát sau, TiêuLỗi đã bắn được hai gà rừng, một con dê hoang dã cùng một con hoẵng. Con hoẵngbị thương không nặng, vùng vẫy vài lần mới ngã trên tuyết, Tiêu Lỗi lấy một condao găm trong giày ủng ra, đi lên trước cắt vào miệng vết thương của con hoẵng,gắp viên đạn ra ngoài, rắc lên đó một chút thuốc bột.
"Đây là xạ, có khảnăng sản sinh xạ hương, nếu không bị thương đến tánh mạng, vẫn nên thảđi." Sau khi Tiêu Lỗi xem xét miệng vết thương của con hoẵng xong, liền đểnó chạy đi.
"Anh rành mấy thứnày ghê, rất giống một thợ săn." Lâm Yến Vũ tò mò nhìn động tác của anh.Trên người anh rốt cuộc mang theo bao nhiêu đồ nghề đi săn, lập tức có thể lấyra một cái.
"Đi săn trong rừng,bất kỳ tình huống nào đều có khả năng gặp phải, không chuẩn bị tốt thì đi đâu.Con dao găm này của anh là một người bạn của Ngạc Luân Xuân tộc (1) tặng, xươngthú cũng cắt ra được hết." Tiêu Lỗi bỏ con dao găm lại trong bao, thấy LâmYến Vũ cẩn thận nhìn tay anh, bỗng nhiên anh sinh hứng thú, hôn lên mặt cô.
"Săn thú thì sănthú, đừng phân tâm." Lâm Yến Vũ mỉm cười quay mặt đi." Sợ cái gì, nơinày không có người nào khác." Tiêu Lỗi nghiền ngẫm cười, nụ cười này thậtsự là suất khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nga-den/2779227/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.