Cô Bảy hỏi: "Làm cái gì đây?" 
"Tôi có một bạn học." Mĩ Nhược đảo mắt, "Cô ấy không cẩn thận mang thai." 
Cô Bảy lắp bắp sợ hãi. 
"Rất đáng thương, không dám nói với cha mẹ, đành phải hẹn tôi cùng nàng đi phá bỏ. Cô Bảy, cô biết đấy." 
"Đó cũng là một mạng người." 
"Còn chưa thành hình, không tính." 
"Nghiệp chướng, đúng là thói đời. Cô nhỏ, cũng may cô học trường khác, cùng học với người như vậy, không tốt." Cô Bảy quở trách xong mới nhớ, "Con mượn quần áo của cô làm gì?" 
"Cô ấy mập." Mĩ Nhược khoa chân múa tay, "Mặc quần áo của cô để người quen không thấy." 
Cô Bảy chán ghét, "Không cần đem về, dùng sau vứt bỏ." 
"Được. Cô Bảy, lát nữa con ra ngoài, mẹ con có hỏi, đừng nói chuyện này ra." 
"Loại chuyện này, cô Bảy sẽ không nói." 
Một lát sau, Mĩ Nhược mặc xong quần áo, lặng lẽ mở cửa sau chuồn đi. 
Trong phòng bếp, Sophie kỳ quái hỏi: "Ồ? Cô Bảy, tại sao cô ở phòng bếp? Tôi vừa mới gặp cô đi cửa sau ra ngoài?" 
Cô Bảy không hiểu: "Tôi ở trong bếp suốt mà." 
"Chắc là tôi hoa mắt." 
Nhiều năm trước, Cửu Long là nơi quân Thanh đóng quân, sau đó không ai quản lí khu vực này, khiến nó biến thành xóm nghèo. 
Theo như truyền thuyết, chỗ đó con ruồi bay vào cũng khó bay ra. Mỗi ngõ hẻm đều có thi thể, bị cướp, bị giết, bị cưỡng gian, hút thuốc phiện tới chết. Bên cạnh các thi thể thường là khách điếm, đánh bạc, buôn lậu thuốc viện, gái gọi, cướp bóc. 
Tóm lại, nơi này là nơi tội phạm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nam-tin-nu/1502223/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.