Gương mặt ôn hòa khiến người ta không kìm được hảo cảm, ngày trước thấy tuổi hắn cũng không sai biệt lắm so với mình mà cử chỉ, lời nói lại vô cùng thành thục, Bạch Tiểu Bích vốn rất bội phục nên vội vàng cúi thấp người chào nói: “Nguyên lai là Trầm công tử!”
Trầm Thanh cũng không phải là người thích lễ nghi khách sáo, tùy tiện phất tay nói: “Ôn đại ca không có ở đây, Bạch cô nương không cần câu nệ tiểu tiết.”
Ngay cả hắn cũng nhìn ra nàng sợ Ôn Hải, không trách được lúc Ôn Hải ăn cơm lại hỏi nàng như vậy, Bạch Tiểu Bích vui vẻ nói: “Để Trầm công tử chê cười rồi!”
“Thật ra thì cũng chẳng có gì, ta cũng có sư phụ mà!” Trầm Thanh nhìn xung quanh rồi ghé sát lại gần nàng nói: “Ngày trước ta đi theo sư phụ, so với cô nương đi theo Ôn đại ca còn qui củ hơn nữa kìa!”
Thì ra trên đời này đồ đệ nào cũng sợ sư phụ, Bạch Tiểu Bích thấy có người đồng cảnh ngộ với mình liền cảm thấy thân thiết hơn cả: “Sư phụ công tử có giống sư phụ ta không?”
“Không giống, không giống!” Trầm Thanh lắc đầu nói: “Sư phụ ta có hai cái ria mép, cả ngày cầm phất trần, nghiêm mặt dạy dỗ người khác.” Vừa nói vừa không nể mặt sư phụ, giả dạng lão nhân gia nói: “So với Ôn đại ca thì dữ hơn nhiều!”
Bạch Tiểu Bích thấy hắn giả dạng sư phụ rất giống với lão tiên sinh dạy nàng viết chữ ngày trước, không kìm được cười rộ lên nói: “Trầm công tử một mình đi ra ngoài, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-tan-nuong/96437/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.