Hoàng hôn dần buông, Bạch Tiểu Bích yên lặng ngồi trên thềm đá trước cửa nhà, chăm chú nhìn đàn kiến vận chuyển xác các loại côn trùng khác nhau. Nàng rất hối hận, nàng lại nổi giận với ân nhân lần nữa, nghĩ kỹ lại thì chẳng phải nàng cũng như họ Vệ kia, vong ân phụ nghĩa sao? Rõ ràng là bản thân rất hi vọng gặp lại hắn, tại sao lúc thấy lại nhịn không được buồn phiền?
Ngày trước Bạch lão gia nuôi dạy nữ nhi theo đúng khuôn mẫu của một tiểu thư khuê các. Bạch Tiểu Bích không những tinh thông Cầm Kỳ Thi Họa, mà về khía cạnh nữ công hay viết chữ, tuyệt đối rất có phong phạm của một tiểu thư nhà giàu. Một thiếu nữ muốn được phu quân yêu mến thì nhất định phải là người tâm tính thiện lương, dịu dàng hiền thục, về khoản này thì Bạch Tiểu Bích thật sự rất xuất sắc. Hôm nay mặc dù lâm vào cảnh nghèo túng, nhưng ngoại trừ việc nàng phải xuất đầu lộ diện bên ngoài nhiều hơn trước thì cũng không hề vượt qua khuôn qui.
Bất ngờ nhận ra bản thân không biết từ lúc nào đã trở nên xấu tính, biểu tình của Bạch Tiểu Bích nhất thời như đưa đám.
Không trách được những lần gần đây ra ngoài mua đồ, mọi người tỏ ra rất khách khí khi gặp nàng, nguyên lai là do tửu lâu của Vệ gia gặp chuyện không may, mà trước đó Vệ chưởng quầy lại gây khó dễ cho nàng trước mặt rất nhiều người, chắc là bọn họ sợ chọc tới nàng sẽ mang tới xui xẻo nên cố tính né tránh, hàng xóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-tan-nuong/2919405/quyen-1-chuong-17.html