- Trông cậu có vẻ không vui vẻ gì với câu chuyện tôi kể?
Từ hướng Đông, mặt trời đã lên cao, chiếu xuống hình bóng Liễu Thanh Chân ngạo nghễ ngồi trên cao.
Văn đứng bật dậy, hai tay nắm chặt, mắt nheo lại.
- Anh bắt người khác phải chịu trách nhiệm cho những việc mà anh làm, và anh chẳng thấy chút day dứt nào hay sao?
- Đó là cái giả phải trả cho tham vọng mà thôi. Thế giới này không thương hại những kẻ thật thà. Mọi thứ được vận hành bởi những kẻ đeo mặt nạ. Tất cả chúng ta đều đeo mặt nạ với nhau. Kẻ duy nhất không đeo mặt nạ, sẽ được gắn cái mác dối trá. Mọi thứ chẳng thể nào vận hành trơn tru nếu chúng ta thành thật với nhau cả. Hãy nhớ giúp tôi điều này, kẻ đủ khả năng khiến tất cả mọi người tin tưởng, luôn là kẻ dối trá nhất.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển theo từng lời Liễu Thanh Chân nói. Đống phế liệu phía dưới hắn dần dần nhô lên cao dần, cao dần. Từng mảnh từng mảnh phế liệu lăn xuống, để lộ ra một con robot khổng lồ, vỏ ngoài bóng loáng, trông dáng dấp vô cùng hiện đại, khác hoàn toàn với đám robot làm từ phế liệu lúc trước.
Trong không khí dần vọng lại những âm thanh ù ù. Từ phía Quận 1, sau lưng Văn, bay tới một đàn robot dày đặc, ước chừng phải tới vài chục con. Chúng nặng nề hạ cánh xuống phía sau lưng Liễu Thanh Chân, tạo thành từng cú chấn động.
- Anh… anh muốn làm gì? – Văn lại cầm chặt lấy cây thước.
- Cậu nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/968130/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.