- Bác… bác là người cháu đã gặp cách đây 3 năm… Nhưng, cháu cứ nghĩ đó chỉ là ảo giác thôi…
- Vậy ư? Cứ cho là vậy đi. Người ngươi từng gặp có phải là ta hay không, không quan trọng. Suy cho cùng, hắn cũng có thể là ta, ta cũng có thể là hắn, ngươi cũng có thể là ta. Tất cả chúng ta, đều là một.
- Bác nói gì khó hiểu quá vậy? Cháu chỉ nhớ, 3 năm trước, bác đã nói với cháu là bác đợi cháu ở Sa Li Khan. Cháu đã nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác nên đã xem nhẹ câu nói đó, cháu xin lỗi.
- Hà cớ gì mi xin lỗi ta?
- Dù gì đi nữa, đó cũng là một lời ước hẹn. Ít ra thì cháu nên trả lời lời ước hẹn đó với bác, mẹ cháu dạy như vậy. Nếu đã không từ chối, thì nhất định phải thực hiện.
Người đàn ông kia khẽ nheo mày:
- Mẹ ngươi? Ngươi cũng có mẹ sao?
- ?! Bác… bác nói gì lạ vậy? Ai mà chẳng có mẹ chứ?
- Vậy ngươi có cha không?
- Cái này…
- Hừm. Tất cả chúng ta trong vũ trụ này, đều chỉ sinh ra từ cùng một thứ mà thôi.
- Bác nói gì khó hiểu quá. Vậy 3 năm trước, bác hẹn cháu tới đây để làm gì?
- Làm gì?
- Đúng thế. Bác nói sẽ đợi cháu ở Sa Li Khan. Giờ thì cháu đã ở đây rồi.
- Ờ thì… cũng chẳng có gì để làm.
Nói rồi, ông ta vẫn ngồi đó, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Gió từ bờ sông thổi tới lành lạnh, kéo theo mùi bãi rác hôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/968096/chuong-548.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.