Sân thượng tòa nhà chính của Thái tử cung có một sân bay lên thẳng, ở đó luôn đỗ một phi cơ riêng cho Bá Thế.
Đặc cách như vậy, đương nhiên Vũ Hoành nằm mơ cũng không dám mơ tới.
Phi cơ của Bá Thế cũng không to lớn gì, chỉ vừa đủ 2 chỗ ngồi, chuyên sử dụng cho những trường hợp khẩn cấp.
- Ngồi lên đó trước đi. - Bá Thế chỉ lên khoang lái - Chú biết khởi động máy bay chứ?
Vũ Hoành lắc đầu.
- Vậy biết mở cửa buồng lái chứ?
- Có lẽ em biết chút.
- Vậy được rồi, cứ lên trước đi.
- Còn anh?
- Khà khà, cứ lên đi.
Vũ Hoành bước vào buồng lái, trong lòng vẫn ngờ vực không thôi.
Bất chợt, hắn thấy máy bay chưa hề khởi động, mà đã bị nâng lên.
- Hoàng huynh! Hoành huynh làm cái gì vậy?!!! - Hắn bắt đầu phát hoảng.
Phía dưới, Vương Bá Thế đã một tay nâng cả chiếc máy bay lên, nghiêng đầu về phương Nam, lẩm bẩm tính toán.
- Hướng này nhỉ? Hợp lý hợp lý.
Vương Bá Thế giẫm mạnh một chân xuống đất làm trụ, cơ bắp gồng lên cuồn cuộn. Bàn tay hắn nắm chặt lấy tay cầm gắn dưới thân máy bay, vặn người xoay vài vòng. Mặt đất phía dưới hắn xuất hiện chằng chịt những vết nứt.
Phía trong buồng lái, Vũ Hoành la hét như điên như dại.
- Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh………..!!!!
Rồi đột ngột, Bá Thế vung tay ném cả cái phi cơ lên bầu trời. Ngay sau đó, hắn cũng giậm mạnh chân xuống đất, bay vút lên bắt kịp lấy nó.
Cốc cốc!!
- Em trai! Mở cửa! Mở cửa!
Vũ Hoành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/968095/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.