Cuộc chiến với Nguyễn Bạch còn đang căng thẳng, Grandino chợt thấy bóng dáng Vương Thành Văn chạy tới.
Lão đủ thông minh để hiểu thằng nhóc này về phe nào. Chính nó đã từ chối lời mời trước đó của lão.
Một thằng nhóc con thì có thể gây ảnh hưởng gì tới chiến thắng của lão? Grandino không cảm thấy một chút đe dọa nào.
- Con rể, tới giúp ta đó à?
Trái lại, Nguyễn Bạch có vẻ vui mừng ra mặt.
- Cháu không phải con rể bác.
- Vậy tức là vế sau là đúng rồi?
Phủ nhận từ con rể, nhưng không có phủ nhận việc tới đây giúp Nguyễn Bạch.
Nguyễn Bạch bứt khỏi Grandino, nhảy lùi về phía sau. Mắt vẫn chằm chằm nhìn về phía đối thủ, miệng lại nói với Vương Thành Văn:
- Tác chiến không phải là chuyện một cộng một bằng hai, điểm này chắc nhóc cũng biết rồi. Mức độ nguy hiểm, hắn nhóc cũng nhìn ra.
- Đúng vậy. - Vương Thành Văn trả lời.
- Cái gọi là Sâm La Vạn Tượng, người hữu duyên thì chỉ cần một lần quan sát, người vô duyên thì dù có bao nhiêu bằng cấp cũng không thể thấu hiểu.
Nói rồi, Nguyễn Bạch lại lao tới.
Grandino đã chuẩn bị tinh thần nghênh đón 2 đứa kia lên cùng 1 lúc, ai dè vẫn chỉ thấy một mình Nguyễn Bạch.
Vương Thành Văn bất động.
Nói là tới đây giải cứu Nguyễn Bạch, đều là vì nếu hắn không can thiệp, Nguyễn Bạch sẽ thua chắc.
Nhưng giờ đây nếu hắn can thiệp, thì như Nguyễn Bạch nói, chiến lực không phải một cộng một bằng hai, có khi hắn chỉ làm vướng chân ông ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/968041/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.